Chương 415: Rất không cần thiết
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù dịch hạch đã lan đến quận Xích Vĩ nhưng dù sao người mắc bệnh vẫn còn ít, chí ít là với thành Thương Phong mà nói, dân tâm vẫn còn tương đối ổn định.
Có điều họ đã bắt đầu dựng chướng ngại vật ở hướng từ quận Nhật Chiếu tới, nghiêm cấm người quận Nhật Chiếu vào.
Thiên Hạ Lâu ở thành bắc thành Thương Phong, nói đó là một tổ chức sát thủ thì nhìn bề ngoài, nơi này trông giống tửu lâu hơn.
Bên trong người qua người lại, rất náo nhiệt.
Đối với một sát thủ tổ chức mà nói, điều này rõ ràng rất kỳ quái. Nhưng liên tưởng đến cái tên rất kêu “Thiên Hạ lâu” của tổ chức sát thủ này, trong tổ chức này còn bồi dưỡng ra sát thủ như Tô Tú Hành thì hắn lại cảm thấy chuyện biến tổ chức sát thủ giống như chợ thế này cũng không phải chuyện khó lý giải.
“Hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, chắc chắn có vài người khiến ngươi cảm thấy rất ghét. Chắc chắn có vài việc khiến ngươi rất khó quên. Nhưng vì tính tình ngươi tốt, hoặc... lo lắng quá nhiều! Cho nên ngươi không thể làm gì được.”
Lúc Khương Vọng đi vào Thiên Hạ lâu, một người tới gần nói như vậy.
Dáng dấp người này rất bình thường, thuộc dạng nếu lẫn vào trong đám đông sẽ không thể tìm ra, nói từ một ý nghĩa nào đó khá hợp với thân phận sát thủ.
“Cho nên?” Khương Vọng hỏi.
“Cho nên ngươi cần chúng ta!” Người này vỗ ngực, hào khí ngút trời: “Thiên Hạ lâu chúng ta thực lực hùng hậu, cường giả như mây, cao thủ xuất hiện lớp lớp, ngoan nhân vô số.
Đao thương côn bổng kích, quyền chưởng móng tay đầu gối đúng nghĩa có thứ gì tinh thông thứ nấy, có cái gì đều biết cái ấy. Danh tiếng chúng ta vang dội ba năm nay, đáng để ngươi tin cậy!”
“... Cho nên Thiên Hạ lâu các ngươi, chỉ mới mở được ba năm?”
Khương Vọng không quá bất ngờ vì Thiên Hạ lâu chỉ mới mở ba năm, tổ chức sát thủ này mà có thể mở được ba năm mới khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn.
“Ba năm không ngắn!” Người này nói: “Có câu nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Ba năm đồng nghĩa với vô số khách!”
Khóe miệng Khương Vọng giật giật, tổ chức sát thủ bây giờ cũng có nhân viên giới thiệu mặt hàng à?
“Là thế này.” Khương Vọng nói: “Đúng là có một người khiến ta rất tức giận.”
“Nào! Khách nhân, mời qua bên này!” Người này lập tức cất cao giọng, xích lại gần bên tai Khương Vọng nói: “Tổ chức của chúng ta rất chú trọng nguyên tắc, khi bàn chuyện làm ăn nhất định không thể ở trong đám đông, vì muốn bảo vệ sự riêng tư của khách nhân.”
Câu này nói nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Nhưng...
Hắn ta đi trước dẫn đường, đưa Khương Vọng đi xuyên qua một đại đường đầy người tụ tập, tiến vào phòng riêng phân chủ thứ ngồi xuống.
Căn phòng này có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh ồn ào bên ngoài. Khương Vọng nghi ngờ hiệu quả cách âm tệ như vậy thì rốt cuộc có thể bảo vệ riêng tư gì cho khách nhân?
Nhưng mà người này vẫn vô cùng khẩn thiết nói: “Khách nhân, cứ việc đưa ra nhiệm vụ đi!”
Dáng vẻ khao khát đó giống như tú bà mấy tháng rồi không tiếp khách vậy.
“Các hạ xưng hô như thế nào?” Khương Vọng rất lịch sự hỏi một câu.
“Cứ gọi ta A Sách là được.” Người này nói: “Khách nhân cứ việc đưa ra nhiệm vụ đi!”
“A, A Sách.” Khương Vọng tiếp tục lịch sự: “Không biết các hạ giữ chức vụ gì trong Thiên Hạ lâu?”
“Vào lâu ta đều là huynh đệ. Mặc dù ta là đệ nhất sát thủ Đông vực nhưng cũng không câu nệ thân phận. Chân chạy việc, tiếp đãi khách gì đó, thỉnh thoảng cũng kiêm nhiệm!” A Sách nói, bỗng nhiên chuyển chủ đề, lại quay về chuyện cũ: “Khách nhân có nhiệm vụ gì cứ việc phân phó!”
“...”
Loại cảm giác không đáng tin mãnh liệt này khiến Khương Vọng trầm mặc một hồi mới tiếp tục chủ đề.
Hắn hơi lấy lại cảm xúc, nói: “Có người mắng ta một trận rồi xoay người bỏ chạy. Ta tức đến mãi bây giờ, vẫn chưa hết hận!”
“Chuyện này...” A Sách hơi lúng túng nói: “Chỉ mắng ngươi một trận mà đã muốn mời sát thủ giết hắn sao?”
Thậm chí mông hắn ta đã chuẩn bị rời khỏi ghế rồi, chỉ việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi như vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Đúng là lãng phí thời gian!
“Ta trả hai mươi đạo nguyên thạch!” Khương Vọng hờ hững bổ sung: “Tiền đặt cọc.”
“Quá đáng!” A Sách đập bàn đứng dậy: “Tiểu tặc kia tên gì họ gì, nhà ở đâu? Ta sẽ giúp khách nhân hái đầu trên cổ tên đó!”
“Tô Tú Hành!” Khương Vọng nói.
A Sách hơi lúng túng ngồi xuống: “Họ Tô, phải không?”
Khương Vọng vui vẻ nhìn hắn ta: “Sao, A Sách ngươi không biết hắn à?”
“Biết thì cũng có biết...”
“Hay là gọi thẳng hắn ra đây để hắn tâm sự với ta, có được không?”
“Thực không dám giấu giếm.” A Sách nói: “Người này đã phản bội tổ chức, không còn ở Thiên Hạ Lâu!”
Khương Vọng kinh ngạc nói: “Thiên Hạ Lâu các ngươi là tổ chức sát thủ có thực lực như vậy sao không truy sát phản đồ tới chết chứ?”
“Khách nhân không hiểu rồi. Thiên Hạ lâu chúng ta kinh doanh nghề sát thủ, giết người đều phải kiếm ra tiền mới được. Giết Tô Tú Hành rồi ai thanh toán? Chuyện lỗ vốn không thể làm được.”
“Cho dù là truy sát phản đồ?”
“Cho dù là truy sát phản đồ.”
“Đúng là có quy tắc.” Khương Vọng gật đầu, lại chỉ vào mình: “Bây giờ không phải là có ta thanh toán rồi sao?”
“Ầy.” Cuối cùng A Sách không gượng được nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Hắn giờ đã vào một tổ chức khác rồi, không dễ xử cho lắm. Dù sao giữa người trong ngành với nhau khó tránh giữ lại chút tình cảm. Đây gọi là chừa đường lùi, sau này gặp nhau dễ nói chuyện.”
“À...” Khương Vọng lập tức hiểu ra: “Tổ chức đó các ngươi không thể trêu vào?”
A Sách tức giận nói: “Đó là Địa Ngục Vô Môn đấy. Là tên điên ngay cả Đại tướng trấn biên mà còn dám giết!”
Đây là lần thứ hai Khương Vọng nghe thấy tin tức về Địa Ngục Vô Môn, xem ra sau khi Doãn Quan rời khỏi Hữu quốc đã phát triển không tệ. Nhưng đúng như Trọng Huyền Thắng nói, hắn ta đang nhảy trên lưỡi đao.
Còn Tô Tú Hành tham gia Địa Ngục Vô Môn thực sự khiến hắn bất ngờ, dù nhìn thế nào cũng không giống loại người có thể được Doãn Quan nhìn trúng.
Khương Vọng thở dài: “Như vậy, ta chỉ có thể tạm thời buông tha cho kẻ thù này.”
“Chuyện thế gian, tám chín phần mười là không thể như ý mình.” A Sách giả vờ than thở một câu, hỏi: “Khách nhân, ngươi suy nghĩ lại thử xem, chẳng lẽ không có những người khác từng chửi ngươi sao?”
Khương Vọng: “...”