Chương 426: "Khương Vọng, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đợi mọi người đều đã rời đi, Khương Vọng vội vàng muốn mở bức thư.
Nhưng đến giữa chừng thì chợt dừng lại.
Trước kia không biết thì thôi, nhưng hiện tại đã biết bên trong Thông Thiên Cung còn ẩn chứa một cái ý chí thì hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhất là khi đang đọc thư từ riêng tư như thế này.
Do dự một lát, tinh thần đã chìm vào Thông Thiên Cung.
"Khương Yểm, hiện tại ta muốn đọc thư, cho nên phải nghĩ biện pháp tạm thời phong bế ngươi."
Tuy trong lòng của hắn đã có quyết định, nhưng nhất định phải được Khương Yểm đồng ý, nếu không lỡ như khiến Khương Yểm cho rằng hắn muốn làm gì, phản ứng quá khích trực tiếp ngọc đá cùng vỡ thì toi.
Nếu như Khương Yểm không đồng ý, thì tạm thời hắn cũng không có biện pháp khác tốt hơn, nhưng trong lòng khẳng định là không thoải mái.
Ngoài dự định, Khương Yểm rất dễ nói chuyện: "Có thể hiểu. Lúc cần thiết, thí dụ như nếu ngươi muốn phát sinh gì đó với tiểu thị nữ xinh đẹp của ngươi, dưới tình huống không thương tổn Minh Chúc thì cứ việc phong bế trong ngoài. Chẳng qua, hy vọng mỗi lần người đều báo trước với ta một tiếng tránh cho ta hiểu lầm."
Gã lại chuyển giọng điệu thành thương lượng: "Ngươi không biết rằng đợi bên trong Minh Chúc, cảm giác không nhìn thấy gì thật sự là rất khó chịu."
Khương Vọng chẳng thèm để ý đến trò đùa nhàm chán của gã, nói: "Yêu cầu này hợp tình hợp lý. Ngươi có thể hiểu ta, thì đương nhiên ta cũng có thể hiểu ngươi."
"Khương Vọng, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Chúng ta đều là người tôn trọng hứa hẹn." Khương Yểm sâu xa nói đến đây thì lại im lặng.
"Ngươi hiểu rõ chính mình là được." Khương Vọng nói.
Lời của hắn cũng rất có thâm ý – Nếu như ngươi thật sự giống với ta, vậy ta đương nhiên là người biết giữ lời. Còn nếu ngươi không giống ta, thì ta cũng chẳng cần giữ chữ tín.
Người thất tín không thể đứng thẳng, đương nhiên Khương Vọng tin tưởng và làm theo quy chuẩn đạo đức là lời hứa đáng ngàn vàng. Nhưng cũng phải xem là đối với ai.
Hắn không biết nguồn gốc của loại tồn tại như Khương Yểm. Nếu chỉ nghe lời một phía của gã liền tin và thực hiện, thì bị hại chết cũng không biết là chết như thế nào.
Hắn nhận lời Trọng Huyền Thắng liền (1) kinh hành mấy vạn dặm đến Tề, giúp hắn ta thắng được bí cảnh Thiên Phủ.
(1) Kinh hành: một phương pháp đi bộ của người tu hành.
Nhận lời Liêm Tước, liền trả lại mệnh bài chẳng hề lưu luyến.
Nhận lời Trúc Bích Quỳnh, có thể bỏ mặc mọi chuyện, lập tức lên đường truy sát Hồ Thiếu Mạnh.
Nhưng Khương Yểm thì khác.
Điều kiện đã đạt thành với Khương Yểm là giao dịch sau khi đã cân nhắc, không phải là cam kết chủ động. Tính chất giữa hai việc này khác nhau.
Đối với việc làm sao để phong bế cảm giác của Khương Yểm với ngoại giới, cách mà Khương Vọng nghĩ ra chính là ở trên Hoa Hải.
Linh cảm của phương pháp này đến từ Thần Hồn Diễm Hoa.
Dùng sức mạnh thần hồn thay cho sức mạnh đạo nguyên, nếu có thể thi triển ra Thần Hồn Hoa Hải, thì tương tự như vậy, hắn cũng có thể tạo nên Thần Hồn Hoa Hải, tạo thành chiến trường, che lấp cảm giác dễ như trở bàn tay.
Khương Vọng không ngừng tu tập hai lần sáng tối, có thời gian rảnh thì lại luyện tập đạo thuật, kiếm thuật nên những đạo thuật mà bản thân nắm giữ hắn đã khắc sâu trong lòng.
Hắn đã có thể thực hiện thành công Thần Hồn Diễm Hỏa, thì việc tung ra Thần Hồn Hoa Hải trong Thông Thiên Cung cũng chẳng phải điều gì khó.
Hắn chỉ mới thì nghiệm một chút là đã thành công.
Lúc này, trong Thông Thiên Cung rộng lớn, Triền Tinh Linh Xà đang chạy tới chạy lui giữa chín Đại Tinh Hà đạo toàn.
Minh Chúc độc chiếm một góc, chìm nghỉm trong Thần Hồn Hoa Hải tráng lệ.
Nếu cảnh tượng này có thể xuất hiện ngoài hiện thực, thì nhất định là một trong những phong cảnh thế gian khó mà có được.
Tạm thời, cảm giác của Khương Yểm đã được che đậy, Khương Vọng chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có một loại vui vẻ như "lại trở về tự nhiên".
Thậm chí, khi mở thư còn nghĩ hát một khúc để trợ hứng, nhưng nhớ tới bản thân hát hơi khó nghe nên thôi.
…
Nhìn bức thư An An gửi thì thấy chữ viết của cô bé đã ngay ngắn hơn nhiều, rõ ràng ở Lăng Tiêu Các cũng không lơ là việc học.
Trong thư nói về những món cô bé thích ăn dạo gần đây, lại làm nũng một chút, rồi kể luyện võ mệt mỏi và rất nhiều chuyện nữa.
Cuối cùng, quanh co nói một câu: "Tề quốc thật xa, đợi thư của ca ca gửi đến, nói không chừng là phải đến tháng Mười."
Trên thực tế, việc Vân Hạc di chuyển qua lại hai nơi không cần nhiều thời gian như vậy, tâm tư của cô bé cũng không khó đoán.
Tháng Mười…
Mười ba tháng Mười là sinh nhật của cô bé, đây là đang muốn cùng đón sinh nhật với Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Muốn đến Vân Quốc một chuyến ít nhất cũng phải nửa tháng. Bên Trọng Huyền Thắng đại cục chưa định, Dương Quốc nhiều việc hỗn loạn. Lúc này, hắn quả thực không có cách nào thoát thân.
Hắn chỉ đành giả vờ không hiểu, chọn vài món ăn ngon của Dương Quốc, Tề Quốc nói sơ qua cho cô bé biết, hứa sau này sẽ mang đến cho cô bé ăn… Rồi cũng chỉ có thể như vậy.
Còn trong thư của Diệp Thanh Vũ, nàng ta chỉ thuận tiện kể về bản thân dạo gần đây tham dự một vài thí luyện, thực lực có chút tiến bộ. Còn lại vẫn là chủ yếu xoay quanh Khương An An, nói một vài tình huống gần đây của cố bé. Khương Vọng giao phó muội muội cho nàng, nàng quả thực cũng tận tâm tận lực.
Trong thư nhắc đến: "Việc tìm kiếm đại đan Địa phẩm đã tiến hành rất lâu, quả thực rất khó có được. Hiện có 1 viên Khai Mạch Đan bậc Giáp, có thể dùng cho An An khai mạch hay không?"
Khương An An luyện võ cũng đã được một khoảng thời gian, hơn nữa, ở trong Lăng Tiêu Các cô bé cũng nhận được sự chỉ điểm cực tốt nên căn nguyên đã dần dần vững chắc. Việc khai mạch cũng đã đưa lên nhật trình.
Khương Vọng xem đến đây, thì liền vào Thái Hư Huyễn Cảnh viết thư cho Trọng Huyền Thắng hỏi thăm giá cả của Khai Mạch Đan đại đan Địa phẩm, và Khai Mạch Đan bậc Giáp.
Do hiểu biết có hạn, nên hắn chẳng có thông tin gì về việc phân chia phẩm cấp của Khai Mạch Đan. Lúc trước, nhờ có Triệu Nhữ Thành nên hắn mới biết đến sự phân loại giữa Khai Mạch Đan phổ thông và hiếm có nên mới muốn tìm một viên Khai Mạch Đan hoàn mỹ cho Khương An An, để cô bé tu hành ít khổ cực hơn đôi chút.
Nhưng Khai Mạch Đan hoàn mỹ có thể khai mạch tốt đến mức nào thì lúc ấy Triệu Nhữ Thành chưa nói, có lẽ cũng là cảm thấy hơi xa vời. Bởi vậy mà hắn cùng không biết.