Chương 427: Quanh cây ba vòng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thư của Trọng Huyền Thắng chữ viết nguệch ngoạc, từ chữ viết chưa tan chiến ý nhìn ra, thì có lẽ là hắn ta mới vừa chiến đấu với ai đó trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nếu không thì cũng sẽ không trả lời nhanh như vậy.
Gần đây, tên béo này rất cố gắng, có lẽ là liên quan đến động tác lớn bên Tề quốc…
"Khai Mạch Đan chia làm ba phẩm: Thiên, Địa, Nhân. Đại đan Thiên phẩm chỉ có trong truyền thuyết. Đại đan Địa phẩm có thể gặp nhưng không thể cầu. Đại đan Nhân phẩm chia làm bốn bậc. Bậc Đinh tức là Khai Mạch Đan phổ thông, bậc Bính thì mạnh hơn một chút, bậc Ất là tốt, còn bậc Giáp là xuất sắc. Giá cả tùy nơi có hơi thay đổi, nhưng tóm lại, Khai Mạch Đan bậc Giáp giá cả không thể thấp hơn 100 viên Vạn Nguyên Thạch."
Trong thư còn kèm theo giá mua bán công khai Khai Mạch Đan gần đây của Tụ Bảo thương hội:
Khai Mạch Đan bậc Đinh, 1.5 viên Vạn Nguyên Thạch;
Khai Mạch Đan bậc Bính, 10 viên Vạn Nguyên Thạch;
Khai Mạch Đan bậc Ất, 30 viên Vạn Nguyên Thạch;
Khai Mạch Đan bậc Giáp, 100 viên Vạn Nguyên Thạch.
Có thể thấy, theo sự tăng trưởng của phẩm cấp Khai Mạch Đan thì giá cả của nó cũng tăng mạnh.
Về phần giá của đại đan Địa phẩm thì Trọng Huyền Thắng căn bản không có nhắc đến. Một khi thứ này xuất hiện, thì sẽ có rất nhiều người tranh đoạt, đôi lúc giá cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hay lắm, đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy Vạn Nguyên Thạch mà dùng cả trăm viên để tính giá.
Lúc trước, hắn liều mạng chiến đấu với hoàng tử Tề quốc Khương Vô Dung, trừ đạo thuật bí truyền ra cũng chỉ kiếm được 10 Vạn Nguyên Thạch. Nói cách khác, chuyện tốt như vậy phải gặp mười lần, mới có thể đủ để đổi một viên Khai Mạch Đan bậc Giáp.
Trải qua trận "cố gắng" này, thậm chí còn giết Xà Cốt Diện Giả cướp của, Khương Vọng vốn tưởng rằng mình đã hơi được xem là giàu có. Hiện tại thì…
Diệp Thanh Vũ bằng lòng mang Khai Mạch Đan trị giá 100 viên Vạn Nguyên Thạch cho Khương An An khai mạch, thậm chí còn muốn tìm mua đại đan Địa phẩm, chỉ là không mua được… Khương Vọng còn có thể nói gì?
Ngay lập tức liền trả lời, trước tiên chúc Diệp Thanh Vũ hùng mạnh tinh tiến, đạo đồ dài lâu.
Lại nói đến Khương An An: "Nếu đến thời cơ thích hợp, cứ cho An An khai mạch."
Tiếp đến biểu thị lòng cảm kích của bản thân, rồi nói những lời cảm tạ từ tận đáy lòng nhưng chẳng có ý nghĩa.
Cuối cùng viết: "Mọi tốn kém, ta sẽ sớm hoàn trả cho ngươi."
Hắn nghĩ nghĩ, xóa bỏ chữ "sớm", đổi thành "nhanh chóng".
Lại nghĩ tới nghĩ lui, đổi thành "sau này ".
…
…
Có lẽ, rất nhiều người đã chẳng còn nhớ được Hồ Xuyên Tử là ai, đến cả Khương Vọng, nếu như đột nhiên nghe được cái tên này, cũng chưa hẳn còn có ấn tượng.
Cảm giác tồn tại của đại đa số người bình thường trên thế giới này chính là như thế.
Thời điểm trước kia Hồ Lão Căn còn sống, có lẽ còn có người nhớ được cậu con trai Hồ Xuyên Tử thật thà chất phác này, nhưng Hồ Lão Căn mất rồi, gã cũng lại càng im hơi lặng tiếng.
Cái gọi là một người làm quan cả họ được nhờ, Hồ Lão Căn đình trưởng ngày trước này cũng không có con cái, đưa Hồ Xuyên Tử có chút quan hệ thân thích vào làm công vụ trong trấn sảnh, coi như là chiếu cố.
Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Hồ Xuyên Tử cũng đã làm rất nhiều việc. Giữ gìn trật tự, vận chuyển vật tư, tuyên truyền phương pháp phòng chống dịch hạch… Tóm lại là đã làm tất cả những việc gã có thể làm.
Gã còn đặc biệt thảo luận võ nghệ với những võ giả bảo hộ quặng mỏ trước đây (Hiện tại những người này đã được đưa vào trấn sảnh của Trấn Thanh Dương), mỗi ngày đều không ngừng khổ luyện.
Tuy Khương Vọng trao quyền lực cho Độc Cô Tiểu, nhưng thứ chân chính để nàng ta giành được chính là cố gắng của bản thân nàng ta.
Đối với bất kỳ mệnh lệnh nào của Độc Cô Tiểu, Hồ Xuyên Tử đều là người chấp hành kiên quyết nhất. Ban đầu cũng chính là dưới sự lôi kéo của gã, nhân tài khác bắt đầu dần dần nghe theo điều khiển của Độc Cô Tiểu.
Nhưng cũng chỉ dừng ở đó, gã có muốn làm nhiều thêm bao nhiêu sự tình, cũng thực lực có hạn.
Đối với một chút thay đổi tâm tình của Độc Cô Tiểu, gã đương nhiên là lập tức phát hiện.
Cố ý vô ý đi lướt qua trước người Độc Cô Tiểu mấy lần, cuối cùng mới phồng lên dũng khí nói: “Tiểu Tiểu hôm nay rất vui vẻ?”
Độc Cô Tiểu ngẩng đầu, cười cười với gã: “Đúng vậy, Xuyên Tử ca.”
Cũng chỉ có thế. Không hề giải thích bản thân vui vẻ vì điều gì, càng không có ý chia sẻ niềm vui với gã.
Nàng ta đương nhiên biết tâm ý của Xuyên Tử, nhưng cái gì nên nói cũng đã sớm nói rõ ràng.
Ở thế giới lực lượng siêu phàm hoành hành, người bình thường không có tương lai.
Trước đó nàng ta cho rằng bản thân cũng là một người không có tương lai.
Vì vậy có liều mạng nàng ta cũng muốn đuổi kịp bước chân của Khương Vọng, dùng hết sức lực biểu hiện giá trị của bản thân, đều là vì thiếu cảm giác an toàn, đều xuất phát từ nỗi thấp thỏm bữa hôm lo bữa mai.
Nàng ta sợ chính mình thoáng chậm một chút, liền sẽ bị vứt bỏ không chút do dự. Lần nữa rơi vào trong thế giới tăm tối kia.
Mà hiện tại, có được sự chấp thuận của Khương Vọng, nàng ta thậm chí đã bắt đầu mong đợi tương lai quá mức.
Trong thế giới có thể rực rỡ đầy màu sắc kia, đương nhiên là không có Hồ Xuyên Tử.
Nàng ta bằng lòng thể hiện một chút gần gũi với Hồ Xuyên Tử, chỉ là cảm động tâm ý của gã, dùng thái độ này để người khác càng tôn trọng Hồ Xuyên Tử hơn một chút, đây là sự hồi đáp bình đẳng trong cách nhìn của nàng ta.
Nhiều thì không có, ít thì không cần thiết.
Thấy Độc Cô Tiểu không có ý tứ nói nhiều, Hồ Xuyên Tử ngây ngô cười hai tiếng: “Vậy muội tiếp tục làm đi.”
Đối với gã mà nói, khuôn mặt tươi cười này liền đã đủ.
Kỳ thực Độc Cô Tiểu rất ít khi cười. Đa số thời gian đều lạnh mặt, vì như vậy có thể khiến người có vẻ trẻ con như nàng ta nhìn trưởng thành một chút.
Người khác có lẽ không biết, có lẽ không để ý.
Nhưng gã biết, gã để ý.
Ra khỏi trấn sảnh, vượt qua sân, đi qua bên cạnh Hướng Tiền đang nằm phơi nắng trên ghế —— đoạn thời gian trước vất vả cố gắng cứ như như hồi quang phản chiếu của người sắp chết, bây giờ y lại chứng nào tật nấy. Có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi.
“Vô dụng.” Lúc Hồ Xuyên Tử đi qua, Hướng Tiền bỗng nhiên nói như vậy.
Hồ Xuyên Tử không dám chậm trễ, dừng bước, cung kính hỏi: “Hướng gia, người đang nói chuyện với ta sao?”