Chương 432: “Chúng ta nhớ nhà sốt ruột, thật sự muốn trở về!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thành chủ Việt Thành đã ngồi nửa canh giờ trong thư phòng, trên bàn sách đặt một cái hộp gấm gỗ Đàn, mơ hồ có hương thơm lan tỏa.
Hộp gấm này là lễ vật mà quận trưởng Nhật Chiếu đưa tới.
Thành chủ Việt Thành lại thở dài một tiếng rồi mở hộp gấm ra lần nữa, nhìn thấy món “Lễ vật” này là một cái đầu người đã được đạo thuật bảo tồn.
Nó sinh động như thật, chính là đầu của Tần Niệm Dân.
Dưới sự trợ giúp của Khương Vọng, người này thật sự đã trốn ra khỏi thành vực Việt Thành, lại không thể rời đi quận vực Nhật Chiếu, trực tiếp bị sĩ tốt phong tỏa các nơi cản lại.
Tần Niệm Dân nóng lòng thoát thân, la hét ầm ĩ phải cáo trạng với quận trưởng Nhật Chiếu, cũng thật sự dựa vào thanh danh của Tần lão tiên sinh mà gặp được quận trưởng Nhật Chiếu. Kết quả cuối cùng... Chính là như thế này.
Thành chủ Việt Thành thở dài, đương nhiên không phải vì cái đầu này, mà là vì cái giá lão ta phải trả vì nó.
Lão ta đã từng ở lại quận Nhật Chiếu thời gian dài, nên cũng rất hiểu lão già quận trưởng Nhật Chiếu kia.
Người này lưu giữ cái đầu rồi gửi lại nơi đây, đơn giản chỉ là đang nói lão ta đã giải quyết phiền phức cho ngươi, bản thân ngươi xem thế nào rồi trả tiền đi.
Cũng như biểu hiện của Việt Thành khi đối mặt với dịch hạch không xong đến như thế, lão ta cũng chỉ bị trách cứ vài câu không đau không ngứa. Cái giá thật sự phải trả đều nằm trong bóng tối, trong từng xe từng xe lễ vật mà lão ta đưa đến quận phủ.
Hiện tại lại tới một cái đầu người như vậy nữa.
Thành chủ Việt Thành không kiềm được mà đau mình.
Cái này không phải vấn đề mấy trăm viên đạo nguyên thạch có thể giải quyết được!
Trong một khoảnh khắc, lão ta thà rằng Tần Niệm Dân này đi cáo ngự trạng, nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
“Ngươi nói xem lão gia hỏa này liều mạng lăn lộn dày vò, đầu tiên là lan truyền tin đi, sau đó muốn cáo ngự trạng, vô ích đối với quốc gia, không thay đổi được gì, rốt cuộc là vì cái gì kia chứ?” Thành chủ Việt Thành nhìn cái đầu của Tần Niệm Dân, nhíu mày hỏi.
Thống lĩnh thị vệ tân nhiệm kính cẩn mà nói: “Điêu dân lòng dạ xấu xa, thật khó suy đoán...”
“Phàm nhân trên đời, nhất định là có điều mong muốn, không cầu tài thì tức là cầu danh!” Thành chủ Việt Thành cười lạnh nói: “Chẳng qua là giống lão tử của hắn, muốn có được đức danh. Bổn tọa để hắn sinh thời vô tội, sau khi chết vô danh!”
Lão ta dùng một tay đóng hộp gấm lại, cả giận nói: “Tên tặc nhân Tần Niệm Dân này mặt ngoài lương thiện, bên trong ác độc. Tâm tư tàn ác, tội ác tày trời! âm thầm cấu kết yêu nhân tả đạo, phá hư kế hoạch của phủ Thành Chủ, cho nên mới khiến dịch hạch lan tràn! Tần lão tiên sinh cũng bị hắn làm cho tức chết tại chỗ.”
Lão ta càng nói càng tức giận, nghiễm nhiên coi đây đã là sự thật, vỗ bàn quát to: “Đưa cái đầu của tặc nhân này cho các nơi trong thành vực! Răn đe cảnh cáo!”
“Tặc nhân này đáng giận như thế!” Thống lĩnh thị vệ tân nhiệm này biểu hiện ra phương diện mạnh hơn tiền nhiệm của mình, lập tức hận đến ngứa răng, giận không thể át. Thậm chí còn khiến người ta lo lắng hắn ta lửa giận công tâm mà cắn xé luôn cái đầu của Tần Niệm Dân không.
...
Đầu của Tần Niệm Dân bắt đầu được truyền khắp thành vực sau buổi sáng tuyên tội bố cáo, trong thời điểm mấu chốt đối kháng dịch hạch mà còn điều động nhân lực làm chuyện như thế này, không thể không nói Thành chủ Việt Thành thật là một nhân tài.
Phật gia rất tin nhân quả, câu cửa miệng chính là: “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó trái.”
Cũng không biết có phải báo ứng hay không – Ít nhất bản nhân Thành chủ Việt Thành có một khắc cảm thấy như thế thật.
Bởi vì buổi sáng mới bắt đầu truyền cái đầu đi khắp thành vực, bêu rếu Tần Niệm Dân thì ngay vào buổi chiều, lão ta đã nhận được một tin tức khiến chính lão cũng phải run sợ.
Người mai táng thống lĩnh thị vệ Lý Dương và hai gã bộ khoái siêu phàm của phủ Thành Chủ... Đều đã bị nhiễm dịch hạch.
Trong đó có cả tu sĩ siêu phàm.
Hơn nữa, tu sĩ siêu phàm đã mất mạng chỉ sau ba canh giờ phát bệnh ngắn ngủn!
Biểu hiện còn không bằng người thường sau khi nhiễm phải dịch hạch.
Nếu nói ba người Lý Dương kia chết còn có khả năng là bị người ta dùng tà thuật động tay động chân, hoặc là sau khi chết mới bị ôn dịch xâm lấn.
Như vậy tên tu sĩ siêu phàm phát bệnh tử vong mới nhất, không thể nghi ngờ đã có thể chứng minh, dịch hạch hoành hàng bừa bãi trên quốc thổ Dương Quốc đã hoàn thành thăng cấp, bắt đầu có thể xâm hại siêu phàm.
Nói cách khác, lực lượng duy nhất từ trước đến nay có thể chính diện ứng phó dịch hạch, bản thân họ cũng không còn an toàn nữa!
Điều này có nghĩa là...
Trận dịch hạch này, có lẽ đã không cách nào khống chế!
Thành chủ Việt Thành đã lập tức báo lên triều đình Dương Quốc về tử trạng trước đó của ba người Lý Dương.
Nhưng kỳ thật cả lão ta cũng hoàn toàn không tin, rốt cuộc cũng chỉ lác đác vài trường hợp chưa thế thì chứng minh được cái gì, mà hiện tại...
Có lẽ là ảo giác, nhưng Thành chủ Việt Thành cảm thấy bản thân đang hơi nóng lên, nhịn không được duỗi tay sờ sờ cái trán, nhưng xúc cảm lại là một mảnh lạnh lẽo, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
...
Trên trấn Thanh Dương, Độc Cô Tiểu vội vàng chuẩn bị tạm một bộ quan tài, gấp rút hạ táng Tịch Tử Sở.
Mà trên đường trở về, họ phát hiện trước kho hàng của Tứ Hải Thương Minh, thủ vệ Thương Minh đang ôm bao lớn bao nhỏ mà bỏ chạy, họ vội vàng tới báo cáo cho Khương Vọng biết.
Trong thời điểm mấu chốt đối kháng dịch hạch, tất nhiên Khương Vọng không thể để bọn họ tùy ý bỏ chạy.
Khi hắn chạy tới hiện trường, Hướng Tiền đang ngăn cản trước người những hộ vệ của Tứ Hải Thương Minh, không cho bọn họ rời đi. Nếu không phải y băn khoăn đến cái tên Tứ Hải Thương Minh thì chỉ sợ đã sớm động tay đánh nhau.
Vừa thấy Khương Vọng lại đây, Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc kia lập tức hô: “Đại nhân, tiểu gia, Khương gia! Ngài thả chúng ta đi đi. Chúng ta cũng không có động một món vật tư nào trong kho hàng, chỉ mang đi thứ của mình thôi!”
Thấy đám người này cũng không phải muốn gây sự, Khương Vọng không xông thẳng lên ra tay, chỉ trực tiếp hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn đi? Không phải hợp tác rất vui sướng sao?”
“Cái này...” Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc của Tứ Hải Thương Minh chần chờ một chút, sau đó nói: “Chúng ta nhớ nhà sốt ruột, thật sự muốn trở về!”