Chương 433: Truyền đầu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lưu luyến gia đình như vậy, lúc trước cần gì phải đến đây? Ta đã bàn bạc xong với Tiền chấp sự của các ngươi rồi. Hiện tại nhân thủ trên trấn đang thiếu thốn như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta điều người khác trông chừng kho hàng?” Khương Vọng chậm rãi nói: “Không nói thật, chỉ sợ đi không được.”
Đầu trọc nhìn quanh trái phải, cắn răng một cái, sau đó áp sát vào nói với Khương Vọng: “Khương gia, ta nói với ngài nhưng ngài đừng truyền ra ngoài, hiện tại đây là tin tức tuyệt mật! Ta nghe nói, dịch hạch của Dương Quốc đã dị biến, hiện tại không chỉ cảm nhiễm người thường, cũng xâm hại cả tu sĩ siêu phàm! Ngài cũng đi nhanh đi, nếu vẫn không đi thì sẽ đi không được!”
Vừa nghe xong lời này, Độc Cô Tiểu tức khắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả Hướng Tiền cũng nhịn không được nhìn quanh trái phải, duy trì một ít khoảng cách với những người khác.
“Nghe ai nói?” Mà Khương Vọng thì nhíu mày: “Nếu chuyện này là cơ mật, sao lại bảo mật kém như vậy kia chứ?”
Trong lòng tên đầu trọc biết không nói rõ ràng thì không có khả năng đi được, xông thẳng ra càng không có khả năng thành công.
Cho nên hắn ta lại áp sát tới một chút, nhỏ giọng nói: “Ta có một hảo huynh đệ, hiện tại làm việc bên cạnh Tiền gia, vốn dĩ việc này không được phép truyền ra... Xin ngài nhất định đừng khai hắn ra.”
Nhìn hắn ta nói rất rõ ràng rành rẽ, Khương Vọng nhăn mày càng chặt hơn: “Hiện tại Tiền chấp sự đâu rồi?”
“Thật không dám giấu giếm... Chỉ sợ lúc này Tiền chấp sự đã chạy về Tề Quốc.”
Không thèm kiếm cả tiền tài mà đã bỏ chạy về Tề Quốc!
Làm một trong những thương hội lớn nhất Tề Quốc, Tứ Hải Thương Minh thật sự rất nhạy bén ở phương diện tin tức.
Trong lòng Khương Vọng biết rõ, chỉ sợ việc này không phải là giả.
Đặc biệt là hắn tự mình cảm nhận qua dịch độc phát tác trên người, chính mắt nhìn thấy Ôn Linh tan nát ở trước mắt...
Chẳng lẽ dịch độc này thật sự có thể thăng cấp lên? Mà không phải chỉ thôi hóa thông qua Ôn Linh khi chiến đấu?
Chẳng lẽ đây mới là chuẩn bị đằng sau thật sự của Bạch Cốt Đạo?
Nếu cả tu sĩ siêu phàm mà cũng không chống chọi lại được dịch độc này, vậy chỉ sợ nó đã không phải chuyện của một thành một quận.
Thậm chí không chỉ là chuyện của một mình Dương Quốc!
Khương Vọng trầm ngâm một lúc lâu, trong ánh mắt chờ mong của Thống lĩnh đầu trọc, hắn nói: “Nếu dịch độc này thật sự có thể xâm hại tu sĩ siêu phàm, như vậy hiện tại ngươi có thể chạy trốn đến nơi đâu? Ngươi tính toán đi tuyến đường nào trở về Tề Quốc? Sao có thể bảo đảm người gặp được trên đường không mang theo ôn độc?”
“Cái này...” Thống lĩnh đầu trọc chần chờ.
Khương Vọng tiếp tục nói: “Ở trấn vực Thanh Dương, ít nhất tất cả những kẻ nhiễm dịch đều đã bị ngăn cách trong ngoài, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi và ta. Một khi dịch độc thật sự xảy ra dị biến, chúng ta cũng có thể lập tức phát hiện.”
“Nếu tình huống thật sự ác liệt giống như ngươi tưởng tượng, vậy vào thời điểm này, chạy loạn khắp nơi lại càng nguy hiểm. Ở tại trấn Thanh Dương mới là lựa chọn càng an toàn.”
Cũng không phải Khương Vọng thật sự thưởng thức Thống lĩnh hộ vệ này mà suy xét thay cho hắn ta. Hắn làm vậy là đang tính toán cho vấn đề thiếu thốn người của trấn Thanh Dương.
Hoàn cảnh càng gian nan thì cần đoàn kết càng nhiều sức mạnh. Nếu như dùng tốt đám hộ vệ này của Tứ Hải Thương Minh thì đủ khả năng làm rất nhiều chuyện.
Nhưng Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc do dự nửa ngày, sau đó vẫn nói: “Ta vẫn muốn trở về Tề Quốc, Khương gia. Cho dù trên đường không cẩn thận thật sự lây nhiễm ôn độc, ta cũng chấp nhận! Tốt hơn ngồi ở chỗ này chờ chết nhiều.”
Hắn ta cắn răng nói: “Thương Minh chúng ta và quan viên Dương Quốc đã không ít lần giao tiếp, nói thật với ngài là ta không tin tưởng triều đình Dương Quốc! Chỉ cần về tới Tề Quốc chúng ta thì sẽ không có việc gì!”
Hắn ta đã nói đến nước này thì Khương Vọng không có lý do tiếp tục ngăn cản nữa.
Không thể so sánh chuyện đối kháng ôn độc với chuyện khác, cố giữ người lại cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, lòng mang bất mãn chỉ sẽ khiến phản tác dụng.
“Vậy bọn họ thì sao? Đều hiểu rõ tính nguy hiểm nếu chạy loạn bây giờ sao? Người nào nguyện ý trở về với ngươi, người nào nguyện ý lưu lại?” Khương Vọng hỏi.
“Chúng ta phải về Tề Quốc!”
“Chúng ta đều nguyện ý trở về!”
“Khương gia, ngài cũng đi đi, nơi chết tiệt này thật sự không được đâu.”
Toàn bộ hộ vệ Tứ Hải Thương Minh lưu tại trấn Thanh Dương, không ai bằng lòng ở lại, đều muốn trở về Tề Quốc. Cho dù với tình huống trước mắt thì lưu tại trấn Thanh Dương càng an toàn hơn.
Bất kể những người này là thiện hay ác, là thông minh là ngu ngốc, bọn họ đều có niềm tin gần như mù quáng đối với Tề Quốc.
Đây là khả năng gắn kết của một quốc gia cấp bá chủ.
Cũng là cảm giác tự hào, lòng trung thành mà một quốc gia cường đại mang đến cho con dân.
Khương Vọng thầm than trong lòng, sau đó phất phất tay: “Muốn đi thì đi đi, đừng lấy đi vật tư của trấn Thanh Dương.”
Hắn thả những người này đi, sau đó nói nhỏ với Hướng Tiền: “Để cho bọn họ đi, chuyện này tạm thời đừng truyền ra bên ngoài, đợi lát nữa kêu hết những người Tề đến quốc đến trấn sảnh, chúng ta bàn bạc cụ thể một chút đi.”
Khương Vọng quay ngược trở lại, tính toán đi vào Thái Hư Huyễn Cảnh xem trước một chút.
Chuyện lớn như vậy, nếu một chấp sự của Tứ Hải Thương Minh còn nhận được tin tức thì phía Trọng Huyền Thắng hẳn cũng sẽ không bỏ lỡ được.
...
Tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, con hạc giấy mập mạp của Trọng Huyền Thắng đã xoay quanh lâu ngày.
Khương Vọng mở tin ra thì thấy “Mau rời khỏi Dương Quốc. Dịch hạch chuyển biến xấu, đã độc sát đến siêu phàm.”
Hắn mới hai ngày chưa đến Thái Hư Huyễn Cảnh, không ngờ thiếu chút nữa đã bỏ lỡ tin tức lớn như vậy.
Nhìn từ thời gian truyền tin thì hẳn Trọng Huyền Thắng đã nhận được tin tức sớm hơn cả Tiền chấp sự của Tứ Hải Thương Minh.
Nhưng Khương Vọng tất nhiên không chịu đi.
Không nói đến những lời hắn và hộ vệ Thương Minh đã nói, lúc này ở toàn bộ Dương Quốc, lựa chọn an toàn nhất chính là bất động tại chỗ. Mà càng không cần nói đến nếu hiện tại hắn “Thoát đi”, vậy tức là tuyên cáo từ bỏ tất cả nỗ lực mà hắn đã bỏ ra ở Dương Quốc trước đó.
Mà chỉ nói đến một điều, đó chính là trấn vực Thanh Dương có nhiều bá tánh vô tội như vậy.
Một khi hắn bỏ đi, vậy thì Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải, Độc Cô Tiểu, thậm chí hai gã tu sĩ y đạo của Trọng Huyền gia kia cũng sẽ không ở lại.