Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 431: Treo mệnh

Chương 431: Treo mệnh


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tịch Tử Sở đã nắm chắc ba châm Đoạn Văn, Phá Trận và Treo Mệnh trong mười hai châm danh truyền thiên hạ của Đông Vương Cốc.
Đoạn Văn nhắm vào trận văn, trận bàn, Phá Trận nhắm vào chiến trận, trận pháp.
Con giao long đó chính là châm Phá Trận.
Diễm Hoa Chi Hải là đạo thuật, mặc dù không phải trận pháp nhưng cũng có điểm chung với nó.
Châm Phá Trận xuyên qua biển hoa, giúp Tịch Tử Sở có thể nắm chắc được phương hướng cố định tạm thời trong Diễm Hoa Chi Hải.
Đồng thời bấm động đạo huyết, miệng ngậm bích châu.
Hoa Hải có tác dụng gây nên ảo giác, khiến người trúng bị ảnh hưởng bởi độc tố rất nhỏ.
Tịch Tử Sở xuất thân từ Đông Vương Cốc nên đương nhiên không sợ, y ung dung phá giải độc tố gây ảo giác này.
Nhưng Diễm Hoa sau khi đã thăng hoa lên Diễm Hoa Chi Hải không phải chỉ cần phá giải được ảnh hưởng của độc tố gây ảo giác là có thể phá huỷ được nó.
Nhưng có điều, chúng đã không còn ảnh hưởng nhiều đến hành động của Tịch Tử Sở.
Phương vị không còn bị huyễn hoa quấy nhiễu, y lại phi thân về phía trước, đột nhiên phóng ra một cây ngân châm trong nháy mắt, đó là châm Treo Mệnh!
Châm Treo Mệnh chính là cây châm hiểm độc nhất trong mười hai châm của Đông Vương Thập Nhị Châm.
Châm vừa phóng đã cắm vào cổ họng Khương Vọng.
Cả người hắn lập tức tan vỡ trước mặt Tịch Tử Sở.
Tịch Tử Sở vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc, cảnh tượng này khiến y nhớ tới Hồ Thiếu Mạnh. Trước đây Hồ Thiếu Mạnh cũng đã dùng ảo giác ở Gia Thành khiến y không kịp tham gia tranh đoạt Thiên Thanh Vân Dương.
Người đâu?
Tâm trí y quay cuồng, nhưng đã quá muộn.
Sau lưng y, một tấm gương tinh xảo ẩn nấp sau đóa Diễm Hoa cứ mở rồi lại khép.
Khương Vọng từ trong kính vọt ra, Kinh Cức Quan Miện trên đầu hắn lóe sáng rồi biến mất, gia tăng phát động Phược Hổ!
Tịch Tử Sở thoáng sững lại giữa không trung.
Mà Khương Vọng thì đã ở phía sau bay đến, dán sau lưng y, một kiếm xuyên tim.
Mưa máu trút xuống, Diễm Hoa tàn rụi.
Khiến cảnh tượng này hiện lên rõ ràng trong mắt người xem.
Màu sắc rực rỡ tan biến như mây khói.
Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Tịch Tử Sở vẫn chưa quay đầu.
Y ngây ngốc nhìn về phía trấn Thanh Dương.
Những người đang vây lại xem cuộc chiến kia, đều khiến y cảm thấy xa lạ,
Tòa thị trấn vì dịch hạch mà vắng vẻ trước mắt cũng không quen thuộc với y.
Từ lúc Trọng Huyền gia xác định mạnh khoáng tới nay, cả tòa thị trấn này đều trở thành địa bàn của cha con Hồ Thiếu Mạnh.
Dù Tịch gia không bằng lòng, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng trong lòng Tịch Tử Sở, trấn nhỏ vốn dĩ thuộc về Tịch gia này vẫn chưa bao giờ đổi chủ, những người được luân chuyển kia cũng chỉ là khách qua đường tạm thời mà thôi.
Mỗi lần y đi ngang qua đây nhưng lại không vào, lúc đó trong lòng nghĩ gì nhỉ?
Độc Cô Tiểu ở nơi xa xa nhìn thấy, ánh mặt trước khi chết của vị công tử Tịch gia này vậy mà lại không có đau khổ, chỉ có một vệt lưu luyến không rời.
Trường kiếm trở lại bao, xác chết rơi xuống mặt đất.
Khương Vọng nhổ Lý Văn Xích Kỳ lên rồi cuộn vào, bỏ vào trong hộp trữ vật rồi đi về phía thị trấn.
Hắn chỉ tùy tiện phân phó một câu: “An táng thật tốt.”
Trừ Lý Văn Xích Kỳ ra, Tịch Tử Sở gần như đơn độc đến đây.
Thực ra lúc chiến đấu với y, Khương Vọng cũng không hồi hộp lắm, hắn chỉ muốn thuận tiện thử mấy cách dùng của Hồng Trang Kính trong chiến đấu, nếu không thì trận chiến đã kết thúc từ sớm rồi. So với Tịch Mộ Nam thì Tịch Tử Sở còn kém hơn một bậc. Một người thắng thì ắt phải có người bại, không có đạo lý gì khác trên chiến trường cả.
Không chỉ có mình Khương Vọng, Tịch Tử Sở cũng rõ đạo lý này.
Nhưng y vẫn đến, đến một mình, không mang theo bất kỳ cao thủ nào của Tịch gia.
Thực ra, lần này y tới chính là vì muốn chết.
Thù giết cha, không đội trời chung.
Y tận lực chém giết như vậy chỉ vì cố gắng cho một cái chấp niệm.
Thắng thì thù giải, bại thì hồn tan.
Nhưng dù thắng hay bại, cũng không còn đường sống nữa.
Với dịch hạch đang hoành hành cả nước như vậy, dù là người dân hay triều đình Dương Quốc cũng đều cần một lời giải thích.
Nhưng chỉ với một mình Tịch Mộ Nam thì không đủ.
Cần phải khiến gia nghiệp Tịch gia suy tàn, thiên tài chết thảm thì mới miễn cưỡng xem như đủ tư cách.
Tịch Tử Sở chưa chết, người Tịch gia không thể ra khỏi Dương Quốc.
Y dùng nỗ lực chống lại dịch bệnh và tính mạng của mình để đổi lấy một con đường sống cho Tịch gia. Đồng thời, cũng chuộc tội thay cho những lỗi lầm của Tịch Mộ Nam.
Có điều, trước khi tòa án Dương Đình phán quyết y, y đã tự đưa ra phán quyết cho chính bản thân mình.
Y đã từng hưởng thụ xe sang mỹ nhân, hoa tươi rượu mạnh.
Y hưởng hết vinh quang của gia tộc, cũng trói buộc cuộc đời với gia tộc của mình.
Phải chọn lựa giữa tu sĩ y đạo và gia tộc, phải chọn lựa giữa hận thù và gia tộc... Và còn phải chọn lựa giữa bản thân và gia tộc.
Là đau thương hay là vinh dự cũng không quan trọng.
Hy sinh tính mạng báo thù cho quan hệ huyết thống chính là cách duy nhất y có thể làm để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
...
Còn với Khương Vọng, hắn đã cho Tịch Tử Sở đủ thời gian để sắp xếp đường lui cho gia tộc, để đổi lấy chuyện y và Gia Thành dốc toàn lực chống lại dịch hạch.
Không ai thiệt thòi, không ai nợ ai.
Hắn tôn trọng sự hy sinh vì gia tộc của Tịch Tử Sở, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Lúc giết người hắn căn bản sẽ không nương tay.
Hắn quên đi Tịch Tử Sở, rồi lại lại lặng lẽ xem xét lại toàn bộ trận chiến như những lần trước đó.
Nhìn ra sai lầm của bản thân và rút kinh nghiệm. Sau đó, tìm ra những không gian có thể luyện tập, chuẩn bị tốt cho những lần giao chiến tiếp theo.
Thực ra, việc dùng Diễm Hoa Chi Hải che phủ, phát động ảo giác thật giả cũng không có tác dụng gì. Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ độ an toàn lúc ẩn thân bằng Hồng Trang Kính, bởi vì nếu muốn phát động ảo giác thì cần phải ở trong thế giới trong gương, mà Hồng Trang Kính lại không thể bảo đảm an toàn.
Hắn đã nắm chắc trong tay việc chiến thắng Tịch Tử Sở nên mới dám ẩn thân ở trong đó, lại dùng Diễm Hoa để che giấu Hồng Trang Kính.
Giả sử đổi lại là một người mạnh hơn, thì có thể sẽ lập tức phát hiện Hồng Trang Kính rồi phá vỡ nó, lúc đó coi như hắn thua rồi.
Chỉ khi nào không cần tiến vào thế giới trong gương mà vẫn có thể sử dụng hiệu quả của nó thì mới thực sự nâng cao được năng lực chiến đấu tốt nhất của nó. Hiện tại Hồng Trang Kính cũng chỉ được xem như một công cụ hỗ trợ chiến đấu vậy thôi.
...
Khương Vọng vừa quay trở lại phòng, đang muốn tiếp tụ tu luyện còn đang dở dang thì đột nhiên bị cắt ngang.
Tiểu Tiểu bỗng ở đâu thở hồng hộc chạy tới: “Lão gia, không hiểu tại sao người của Tứ Hải Thương Minh lại đột nhiên bỏ chạy như chạy nạn, không mang theo gì bên người cả!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất