Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 434: “Phúc Họa Cầu rất bình thường sao?”

Chương 434: “Phúc Họa Cầu rất bình thường sao?”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới thế cục hiện nay của Dương Quốc, rút toàn bộ sức mạnh siêu phàm đồng thời cũng là tâm điểm đối kháng dịch hạch từ trước đến nay đi... Toàn bộ trật tự trấn Thanh Dương sẽ lập tức hỏng mất.
Vào thời khắc này, vứt bỏ... Tương đương với giết hại.
Hắn lập tức viết hồi âm cho Trọng Huyền Thắng, đợi một hồi vẫn chưa có đáp lại. Hắn đành lui ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh trước.
Bên trong trấn sảnh, Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải, Độc Cô Tiểu đều đã đến đông đủ, hai gã tu sĩ y đạo mà Trọng Huyền Thắng điều tới cũng bị kêu đến. Bọn họ là tu sĩ y đạo mà Trọng Huyền gia tự mình bồi dưỡng, không có quan hệ với các tông môn y đạo linh tinh của Đông Vương Cốc.
Tu sĩ y đạo là nhân tài trân quý, Trọng Huyền Thắng đã có tin tức xác định truyền đạt, bản thân Khương Vọng không đi, nhưng cũng không thể ép buộc bọn họ ở lại.
Hắn trực tiếp hỏi trước: “Còn có bao nhiêu người nhiễm dịch bệnh? Nhanh nhất là bao lâu có thể kết thúc chẩn trị?”
Hai tu sĩ y đạo đều là do Trọng Huyền Thắng phái tới, đương nhiên sẽ không làm giá trước mặt Khương Vọng.
Lão tiên sinh Thông Thiên Cảnh tuổi hơi lớn trong đó nói: “Còn có hai mươi ba trường hợp người nhiễm bệnh, nếu trong lúc này không nghỉ ngơi và không có thêm người nhiễm bệnh thì nhanh nhất là ngày mai có thể kết thúc chẩn trị.”
Người tuổi nhỏ hơn chính là đệ tử của ông ta, chỉ có tu vi Du Mạch Cảnh, chỉ đứng một bên cũng không nói gì.
“Trọng Huyền Thắng gởi thư cho ta, hắn nói dịch hạch trong lãnh thổ Dương Quốc đã dị biến, hiện tại có thể xâm hại siêu phàm... Điều này có nghĩa là gì thì chắc ngài hiểu rõ, cũng không cần ta nhiều lời. Sau khi chẩn trị xong những người nhiễm dịch bệnh còn lại của trấn Thanh Dương thì các ngươi có thể tự quyết định đi hay ở.”
Hắn vừa nói ra lời này, Trúc Bích Quỳnh và Trương Hải giật nảy mình, mà Hướng Tiền và Độc Cô Tiểu đã biết trước nên phản ứng lúc này cũng không quá lớn.
“Vậy nếu chúng ta đi, trên trấn lại có người nhiễm chưa phát bệnh thì làm sao?” Lão tiên sinh suy nghĩ: “Có lẽ Khương công tử không tính đi đúng không?”
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Khương Vọng muốn đi, căn bản không cần nói nhiều với bọn họ như vậy. Trực tiếp kéo đội ngũ đi là được rồi, hiện tại cũng không có ai có thể ngăn cản hắn.
“Tất nhiên là ta không đi.”
Nghe Khương Vọng nói vậy, Trương Hải không thể nói mình phải thở phào nhẹ nhõm một hơi, hay là cảm thấy nặng lòng.
Trong trấn sảnh lúc này chỉ có hắn ta và Độc Cô Tiểu là người Dương Quốc sinh trưởng ở địa phương.
Chỉ nói đến tâm tư của hắn ta thôi, cũng đã thật phức tạp. Nếu có khả năng, đương nhiên hắn ta hy vọng Dương Quốc quốc thái dân an. Nhưng đồng thời, hắn ta cũng tuyệt đối không muốn đặt mình vào trong nguy hiểm, chạy theo lợi lộc và tránh né tai hại là bản năng của sinh linh.
Hắn ta đang rối rắm thì lão tiên sinh đến từ Tề Quốc đã nói: “Vậy lão phu cũng không đi. Nhưng mà, để phòng ngửa biến cố xảy ra, để đệ tử này của ta rời đi đi.”
Lương y như từ mẫu.
Tích giả Thần Nông từng nếm bách thảo, vô số lần hiểm tử hoàn sinh, là vì cái gì? Chỉ vì “Cứu người” mà thôi.
Lưu phái y đạo này, thuở ban đầu chính là vì “Người” mà ra đời.
“Lão tiên sinh, đệ tử này của ngài có thể rời đi ngay lập tức.” Khương Vọng lấy ra một viên vạn nguyên thạch từ trong hộp trữ vật, đặt lên bàn: “Trừ tiền khám bệnh mà Trọng Huyền gia chi trả ra, đây là tâm ý của bản thân ta.”
“Sư phụ...” Gương mặt tu sĩ y đạo trẻ tuổi lộ ra vẻ không nỡ.
Lão y sư cũng không ngại ngùng, cầm lấy viên vạn nguyên thạch này rồi nhét vào tay đệ tử, xụ mặt nói: “Hiện tại mau mau cút về Tề Quốc cho ta đi, chỉ là ôn độc mà thôi, còn có thể làm gì được lão phu kia chứ.”
Ngày thường lão y sư rất nghiêm khắc, ảnh hưởng xây dựng nên cực kỳ mãnh liệt, y sư tuổi trẻ không dám tranh cãi, chỉ nhận lấy vạn nguyên thạch đứng ở nơi đó, dưới chân cứ như mọc rễ.
“Đi!” Lão y sư đá hắn ta một chân, lúc này hắn ta mới lưu luyến mỗi bước đi mà rời khỏi trấn sảnh.
Loại ôn độc này đã có thể xâm hại tu sĩ siêu phàm, làm tu sĩ y đạo, ông hiểu rất rõ điểm đáng sợ của nó - Chỉ cần suy nghĩ đến cảm giác bất lực chỉ có thể chờ chết khi người thường bị dịch hạch cảm nhiễm kia!
Mà lão y sư lựa chọn lưu lại vào thời khắc này, mới càng thể hiện tấm lòng y giả của mình.
Ông chọn ở lại làm Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu không có tu sĩ y đạo tồn tại, đối với người nhiễm dịch bệnh gia tăng mới, thật ra chỉ có một con đường có thể đi – Đó là trực tiếp ngăn cách trong ngoài, để mặc cho họ tự sinh tự diệt thôi.
Chỉ dựa vào một môn đạo thuật Thôn Độc Thứ của Khương Vọng kia, chỉ sợ phải nuốt đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa cũng chưa chắc đạt được hiệu quả.
Sau khi đạt thành nhận thức chung với “Người ngoài” trước, Khương Vọng mới nói chuyện với mấy “Người một nhà”: “Các ngươi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, ta không có gì để nói nữa. Là đi hay là ở thì các ngươi tự mình quyết định. Người muốn đi thì ta không ép buộc ở lại, người lưu lại thì chúng ta nắm tay cùng cố gắng vượt qua.”
Hàn huyên lâu như vậy, những người tham gia đều có chuẩn bị tâm lý nhất định, nên đưa ra quyết định thì tất nhiên cũng đã có.
“Lão gia ngài ở đâu thì ta ở nơi đó.” Độc Cô Tiểu lập tức nói.
“Người nào cũng phải chết.” Hướng Tiền không mặn không nhạt mà nói: “Chết như thế nào cũng là chết.”
Khương Vọng rất muốn phun hắn một ngụm, tỏ rõ quyết tâm mà cũng có thể ảnh hưởng sĩ khí đến như vậy, nhưng ngẫm lại đây là thời điểm cần dùng người, hắn hậm hực từ bỏ.
Trúc Bích Quỳnh vội vàng nhét thứ gì vào trong ngực, khí thế rất mạnh mà nói: “Thời gian nửa năm mà ta đã hứa với ngươi còn chưa đủ mà, ta nói chuyện thì sẽ giữ lời.”
Khương Vọng xa xăm mà nhìn nàng ta: “Phúc Họa Cầu rất bình thường sao?”
“Có một chút họa khí, mưa bụi thôi!” Trúc Bích Quỳnh thật dũng cảm mà lắc lắc tay, đột nhiên ý thức được mình bại lộ cái gì, le lưỡi, rụt cổ lại giống như con chim cút.
Lúc này Trương Hải mới thật sự nhẹ nhàng thở ra. Cho dù hắn ta muốn chạy thì cũng không còn nơi nào có thể đi. Dương Quốc chính là tổ quốc của hắn ta. Trong khoảng thời gian đối kháng với dịch hạch, hắn ta đã tự mình tham gia, so với những nơi khác của Dương Quốc thì hắn ta càng tin tưởng hoàn cảnh ở trấn Thanh Dương. Hơn nữa, Phúc Họa Cầu của Trúc Bích Quỳnh còn không có động tĩnh, chứng minh ít nhất mấy ngày nay cũng coi như an toàn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất