Chương 437: Khóa biên cảnh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đám thủ hạ ngày xưa ngang ngược kiêu ngạo vì tên tuổi của Tứ Hải Thương Minh, giờ phút này đều im như ve sầu mùa đông. Người nào cũng thành thành thật thật đứng yên, sợ một động tác không đúng sẽ gây nên hiểu lầm.
Đây là chiến binh chính quy của Tề Quốc! Nhìn từ trình độ tinh nhuệ này thì thậm chí còn... có khả năng xuất thân từ bên trong Cửu Tốt.
Thậm chí Trần Dũng có thể nghe được tiếng nỏ Phá Pháp lên dây.
Nỏ Phá Pháp được ứng dụng đại quy mô vào trong quân, là hung khí để tu sĩ siêu phàm chuyên sử dụng, căn bản sẽ không lưu thông trên thị trường, mua bán đều là trọng tội.
Một vòng nỏ Phá Pháp cùng bắn ra, loại tu sĩ siêu phàm trình độ như hắn ta căn bản không có lấy cơ hội phản kháng.
“Quân gia! Quân gia!”
Trần Dũng không dám nhúc nhích, miệng thì hô: “Chúng ta đều là người của Tề Quốc! Là bá tánh lương thiện, xin đừng ngộ thương!”
“Người của Tề Quốc?”
Hắn ta nghe thấy một giọng nói kia hỏi như vậy.
Sau đó một người mang dáng vẻ tướng lãnh đi ra khỏi hàng ngũ, vẫn duy trì đủ khoảng cách với bọn họ.
“Chứng minh các ngươi là người của Tề Quốc bằng cách nào?”
Người bắt chước theo phong cách ăn mặc của Tề Quốc, nói tiếng Tề trên toàn bộ Dương Quốc nhiều vô số kể, cho nên chỉ nói miệng thôi thì rất khó phân biệt thật hay giả.
“Chúng ta là hộ vệ của Tứ Hải Thương Minh, trên người có lệnh bài, ngài có thể tự lấy để xem! Tiểu nhân tuyệt đối không dám nói xằng!”
Tướng lãnh kia nói: “Người không được đến gần, ném lệnh bài lại đây.”
Trần Dũng không dám làm trái, nghe lời mà làm theo như vậy.
Tướng lãnh kia đứng đằng xa tiếp nhận lệnh bài, cẩn thận kiểm tra thực hư một hồi rồi mới hỏi: “Những người phía sau ngươi đều là người của Tề Quốc?”
“Chúng ta đều có ghi chép lại danh sách trong Tứ Hải Thương Minh, tướng quân tra một cái là biết ngay, sao có thể giả được?” Trần Dũng vội vàng nói lời hay: “Xin gia hãy giúp đỡ cho, thật sự đều là người của Tề Quốc, nhớ nhà nên sốt ruột. Mạo muội xin hỏi một câu, vì sao hôm nay không thể về nước?”
“Biên giới đã khóa lại rồi, cho dù là người của Tề Quốc cũng không thể về nước vào lúc này.” Tướng lãnh kia thuận miệng nói một câu, sau đó hạ lệnh nói: “Đưa mấy người này của Tứ Hải Thương Minh tới doanh đi tạm giam đi, cứ như trước đó!”
Trần Dũng nơm nớp lo sợ, không biết “Như trước đó” là như cái gì. Nhưng Tề Quốc trị quân cực nghiêm, Cửu Tốt của Tề Quốc nổi tiếng thiên hạ. Quân lệnh đã hạ thì không có khả năng quay lại.
Hắn ta cũng quyết định không dám lên tiếng xen vào.
Bị sĩ tốt quân Tề dẫn hướng từ đằng xa đi vào trong doanh địa, trong lòng Trần Dũng dần dần cũng có suy tính.
Nhìn từ hành vi nghiêm khắc duy trì khoảng cách của những quân sĩ kia thì nói không chừng đã biết chuyện ôn độc ở Dương Quốc dị biến, chỉ sợ biên cảnh phong tỏa cũng là vì nguyên nhân này.
Như vậy thì chuyện tạm thời giam giữ những người từ Dương Quốc trở về như bọn họ cũng có thể hiểu được.
Đơn giản vẫn là vấn đề ngăn cách trong ngoài mà thôi.
Bởi vậy cũng có thể đoán ra, trước mắt bọn họ cũng rất an toàn, chỉ cần bọn họ không bị nhiễm dịch hạch, không gây sự trong quân.
Nghĩ thông được điểm này, trong lòng Trần Dũng yên ổn rất nhiều, cũng đã rảnh rỗi mà nói đùa với đám lão huynh đệ đang lo sợ nghi hoặc bất an phía sau.
“Sợ cái gì? Có quân đội Đại Tề thiên hạ vô địch của chúng ta hộ tống, còn có lúc nào càng an toàn hơn hiện tại à?”
Một hộ vệ tuổi trẻ chút sụt sùi cái mũi: “Cũng không biết phải giam giữ đến khi nào... Nói gì thì nói, rốt cuộc vì sao lại giam chúng ta chứ? Chẳng lẽ cả về nước mà cũng không cho sao?”
“Không nên hỏi thì câm miệng!” Trần Dũng hung hăng mà quát lớn, hắn ta giương mắt thấy quân sĩ dẫn đường phía trước cũng không tỏ vẻ gì thì mới thả lỏng lại, an ủi những người khác nói: “Tứ Hải chính là cửa hàng lớn nhất Tề Quốc, những chuyện ăn, mặc, ở, đi lại trong toàn bộ Tề Quốc, có cái gì không liên quan đến chúng ta? Chúng ta lại không phạm chuyện gì, sẽ không tạm giam lâu lắm. Nói ra thì, nếu thật sự vội vã về nhà, đến lúc đó cùng lắm thì phóng thêm chút máu, nhờ Tiền chấp sự vớt chúng ta đi ra ngoài là được rồi!”
Từ đầu tới đuôi, quân sĩ dẫn đường cho bọn họ đều không nói một lời, cho dù Trần Dũng ám chỉ hối lộ cũng không có phản ứng, biểu hiện ra kỷ luật tốt đẹp.
Điều này làm cho đám người Trần Dũng tự giác hoặc là không tự giác trở nên khuôn phép rất nhiều, thành thành thật thật đi theo phía sau.
Sự tự tin của Trần Dũng đã hoàn toàn biến mất sau khi hắn ta nhìn thấy Tiền chấp sự.
Đó là vào ngày hôm sau sau khi hắn ta bị nhốt trong quân doanh.
Có quân sĩ đến đây, kêu một mình hắn ta đi ra ngoài.
Trên đường hắn ta cứ thấp thỏm bất an, nói đủ lời khách sáo, nhưng đối phương lại bỏ mặc.
Hỏi nhiều quá thì ăn ngay một chân, cuối cùng hắn ta đành phải câm miệng.
Hắn ta cứ suy nghĩ đến mấy chuyện làm tiền vơ vét linh tinh, đã chuẩn bị sẵn sàng bị chảy máu ào ào, thậm chí còn tưởng tượng đến viễn cảnh khủng bố như quân pháp hành hình –Khi sa vào tình cảnh mờ mịt bối rối nhược thế, con người càng vô thố, càng dễ dàng tự mình dọa mình.
Nhưng cũng may, đối phương chỉ kêu hắn ta đi ra ngoài nhận diện một người.
Hình như cũng không may hơn chút nào, bởi vì người mà hắn ta phải nhận diện chính là Tiền chấp sự...
Hắn ta còn trông cậy vào Tiền chấp sự sớm vớt mình đi ra ngoài nữa! Kết quả người này cũng khó bảo toàn bản thân, thậm chí giờ phút này còn cần đến sự trợ giúp của hắn ta.
Trần Dũng đi đến vị trí quân Tề chỉ định, từ xa xa đã thấy được Tiền chấp sự.
Lúc đó không biết người này bị ai tước đi búi tóc, quỳ xa xa trên mặt đất, cả người nản lòng không thôi, mất hết khí độ.
Không phải Tiền chấp sự đã lên đường trốn về Tề Quốc trước một ngày sao?
Giữa chừng đã xảy ra cái gì?
Sao hôm nay mới đến thành Bách Xuyên? Còn chậm hơn mình một ngày nữa?
Trấn Thanh Dương... Khương Vọng... Tứ Hải Thương Minh... Tiền chấp sự... Dương Quốc... Quân Tề...
Trần Dũng chỉ cảm thấy đầu óc loạn cả lên, cái đầu trọc lạnh ngắt.