Chương 436: Còn dám tới gần một bước thì lập tức giết không tha!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Càng rõ ràng chính là, bản thân Thánh chủ tuyệt đối sẽ không tùy tiện đưa ra “Đáp án” này.
Nói cách khác, nếu muốn bày cục giết chết Đỗ Như Hối, chỉ có thể dựa vào mấy người bọn họ.
Giết bằng cách nào?
Đó chính là Đỗ Như Hối mang theo thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai! Hai ba cường giả Thần Lâm Cảnh bình thường cũng chưa chắc có thể giữ được ông ta.
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt chiến ý dâng trào, tràn ngập ý chí chiến đấu của Long Diện, Lục Diễm biết hắn ta cũng không phải nói giỡn, cũng không phải muốn châm chọc ai. Đây là suy nghĩ thật sự của hắn ta.
Mãng phu...
Nghĩ đến đây, thậm chí Lục Diễm còn tha thứ cho việc hắn ta dám kêu một tiếng Nhị trưởng lão kia.
Ai không biết hiện tại Bạch Cốt Đạo chỉ có một trưởng lão? Còn nhấn mạnh thứ tự của Nhị trưởng lão, tám chín phần mười là đang châm chọc. Mấy người còn lại, đại khái chính là loại người như Long Diện hoặc là Trư Diện...
“Khụ.” Thấy Lục Diễm không lời gì để nói, Trương Lâm Xuyên khụ một tiếng, sau đó nói: “Tạm thời để chuyện của Đỗ Như Hối qua một bên trước. Việc cấp bách hiện tại vẫn là đại kế của Thánh chủ. Thánh chủ muốn lấy ôn dịch tàn phá hoành hành một quốc gia, luyện ra hóa thân ôn dịch, thành tựu thánh khu Bạch Cốt. Hiện tại lại dẫn phát trước kế hoạch, không đủ viên mãn, có thể làm gì đây?”
Lục Diễm hừ lạnh nói: “Còn không phải là do ngươi chọn lựa vị trí, phái người đi?”
“Ngươi xem.” Trương Lâm Xuyên buông tay: “Lại phải vòng trở về vấn đề vì cái gì ta không có người để dùng.”
Hai cao tầng bọn họ ngươi đẩy ta xô ở chỗ này, giống như hai tên vô lại đầu đường, há miệng lại phun một cái “Ngươi lại đây đi”. Thoạt nhìn hùng hổ, nhưng thật ra đều đang đùa giỡn giết thời gian thôi.
Thánh Nữ còn trực tiếp không ở địa cung, không biết đi đâu bận làm gì. Sau vụ việc ở thành Phong Lâm, những người này cứ như đã cách càng xa hơn.
Long Diện ngẩng đầu nhìn, Thánh chủ vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, mặt không có biểu cảm, cũng không nói gì. Không ai biết hắn ta có đang nghe hay không?
Thánh chủ không tỏ thái độ, hắn ta càng sẽ không có thái độ với chuyện này.
“Hầu Diện, Thố Diện.” Long Cốt Diện Giả nói: “Đến gần đây.”
Hầu Cốt Diện Giả vốn đã đứng ở bên cạnh hắn ta, cho nên những lời này chủ yếu là nhằm vào Thố Cốt Diện Giả.
Thố Diện có chút kinh sợ mà liếc nhìn Trương Lâm Xuyên một cái.
Trương Lâm Xuyên khẽ gật đầu, ả ta mới thấp thỏm bất an dịch vài bước đến bên cạnh Long Cốt Diện Giả.
“Ta hỏi các ngươi, Trư Diện đã chết.”
Long Cốt Diện Giả dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Trong mười hai người, hắn là điên nhất, cũng ngốc nhất. Nhưng chỉ có hắn thật sự coi các ngươi là huynh đệ tỷ muội. Các ngươi không khổ sở vì hắn một chút nào cả sao?”
Thỏ cốt Diện Giả rụt cổ không dám nói gì.
Bộ dạng này càng khiến Long Diện tức giận, nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng biết, hiện tại nữ nhân này là phe phái của Trương Lâm Xuyên. Hiện tại Thánh chủ còn cần nhờ vào những người này, nếu hắn ta không muốn phá hư đại kế của Thánh chủ thì đành phải nhẫn nhịn trước.
Nhưng Hầu Cốt Diện Giả trầm mặc trong chốc lát, sau đó đáp lại: “Trong mười hai người, chỉ còn ba chúng ta chưa chết.”
Gã ta nhìn Long Cốt Diện Giả: “Long ca, ngươi nói nếu ta khổ sở cho từng người một, có khổ sở nổi hay không?”
Long Cốt Diện Giả lập tức im lặng!
Lục Diễm nhắm mắt lại, sắc mặt âm trầm, không nhìn ra được tâm tư.
Trương Lâm Xuyên lại giấu tất cả cảm xúc dưới lớp mặt nạ, chỉ có một đôi mắt cảm xúc khó hiểu.
Mỗi người trong đại điện địa cung này đều có một loại diện mạo, đều có một loại tâm tình.
Ai cũng không biết đối phương thật sự đang suy nghĩ cái gì.
Cho dù là vĩ đại như Thánh chủ, ai dám nói đã thật sự lĩnh hội được ý chí của Thần kia chứ?
...
Đúng lúc này.
Thánh chủ đang ngồi ngay ngắn bỗng hờ hững mở miệng.
“Đã đến giờ.” Hắn ta nói.
…
Thương lộ của Tứ Hải Thương Minh đã rất hoàn thiện, cho dù là ở nơi có hung thú đại quy mô như cảnh nội Dương Quốc thì cũng giữ lại được thông đạo an toàn của chính mình – Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là nhờ dựa vào quan đạo của Dương Quốc.
Vì để tổ chức thương hội khổng lồ như Tứ Hải Thương Minh nhập cảnh phát triển, triều đình Dương Quốc đã đưa ra không ít nhượng bộ.
Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc Trần Dũng thoát đi từ trấn Thanh Dương đang dẫn đội đi lên thương lộ của Tứ Hải Thương Minh, trực tiếp rời khỏi quận Nhật Chiếu, nhập cảnh Tề Quốc từ một thành thị ở biên cảnh tên là thành Bách Xuyên.
Phía Tứ Hải Thương Minh vẫn chưa chính thức thông cáo chuyện dịch hạch dị biến.
Đối với Tứ Hải Thương Minh mà nói, bọn họ trả ra thành ý cực lớn mới có thể lấy được toàn bộ “Chuyện làm ăn” cứu tế Dương Quốc. Bọn họ bỏ vào Dương Quốc số lượng lớn sức người sức của, mà vào lúc thu hoạch ích lợi, không đến bước đường cùng thì tuyệt đối không cắt thịt rời đi.
Vì thế, bọn họ tình nguyện lấy một ít thủ hạ để “Mạo hiểm”.
Tiền chấp sự là thông qua con đường của bản thân mới biết được tin tức, sau đó lập tức chạy trốn, cũng không có ý thông báo cho những người khác.
Vị Thống lĩnh hộ vệ Trần Dũng bị người ta cạo thành đầu trọc ở trấn Thanh Dương này cũng coi như thông qua quan hệ cá nhân để có được tin tức. Hắn ta lại khá trượng nghĩa, trực tiếp mang cả một chi đội hộ vệ mà mình phụ trách trở về.
Đương nhiên, nếu tin tức không xác thực, hắn ta cũng phải gánh vác trách nhiệm do ném một đống chuyện ở trấn vực Thanh Dương lại đó mặc kệ.
Nhưng so với an toàn sinh mệnh, những thứ này cũng không tính là cái gì.
Thành Bách Xuyên này được gọi như vậy đương nhiên không phải vì phụ cận thành này có một trăm dòng sông chảy qua, trên thực tế trong thành vực này căn bản không có con sông nổi danh nào cả.
Thành thị này được đặt tên như vậy là lấy từ ý của “Hải nạp bách xuyên”, còn về chuyện nạp là bách xuyên nào thì mỗi người một ý.
Thành Bách Xuyên thuộc về quận Định Dao, lúc trước Khương Vọng tới Dương Quốc, cũng chạy qua Phượng Tiên, qua Định Dao, con đường này đi thẳng đến quận Nhật Chiếu của Dương Quốc.
Chỉ là lúc đó hắn đi thì đi thẳng một mạch, mà hiện tại, Trần Dũng mang một chi đội hộ vệ Thương Minh lại bị chặn ở ngoài thành.
Nói chính xác hơn là, cách thành Bách Xuyên còn ít nhất ba dặm.
“Người tới dừng bước! Chúng ta phụng lệnh phong tỏa biên cảnh. Còn dám tới gần một bước thì lập tức giết không tha!” Xa xa đã có tiếng quát to truyền đến.
Tiếng nói này đến từ chính một đội binh sĩ đội mũ mặc giáp của Tề Quốc.
Trần Dũng lập tức toát mồ hôi lạnh.