Chương 438: “Nếu muốn vào thành thì lấy lệnh tin của quân bộ ra!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Trần hộ vệ!”
Từ xa xa nhìn thấy Trần Dũng đi tới, Tiền chấp sự lập tức tỉnh táo tinh thần.
Nhưng e ngại trước những nỏ tiễn phía đối diện, ông ta vẫn không dám đứng dậy, chỉ quỳ gối ở nơi đó, cố gắng lộ ra biểu cảm thân thiện: “Mau nói cho những quân gia này, ta thật sự là chấp sự của Tứ Hải Thương Minh! Chấp sự Tam đẳng! Ta họ Tiền!”
Toàn bộ chấp sự của Tứ Hải Thương Minh chia làm ba đẳng. Tam đẳng là thấp nhất, Nhất đẳng là cao nhất, phụ trách toàn bộ sự vụ cụ thể của Thương Minh. Mà ở trên nữa lại có chín người chấp sự danh dự, chấp sự danh dự đều chỉ là trên danh nghĩa, không quan tâm đến tục sự.
Trường hợp cần bọn họ ra mặt đều là lúc cần giao tiếp với các đại quan quý nhân khác của Tề Quốc.
Cứ việc Tiền chấp sự chỉ là một chấp sự Tam đẳng, ngày thường cũng coi như là uy phong bốn phương. Sở dĩ rơi vào tình trạng hiện tại, thật sự cũng là một lời khó nói hết.
Thời gian ông ta đến Gia Thành không lâu, nhưng đã giành được số lượng lớn tài phú. Nương theo cơ hội nắm giữ đại lượng vật tư cứu mạng, ông ta nâng giá bán cao, xâu xé những gia tộc lớn lớn bé bé của Gia Thành đến khổ không nói nổi.
Đừng nói là Tịch gia đã rời khỏi, Gia Thành mất đi người tâm phúc, cho dù Tịch gia còn ở đó, đối mặt với Tứ Hải Thương Minh thì có thể làm thế nào? Còn không phải nhắm mắt để mặc cho xâu xé sao?
Triều đình Dương Quốc đều cậy vào Tứ Hải Thương Minh để cứu tế, không dám đắc tội, quận thành phía dưới lại có thể làm thế nào?
Đối với Tiền chấp sự mà nói, đây chỉ là việc nhỏ, hơn nữa vốn chính là chuyện mà Tứ Hải Thương Minh đã ngầm chấp nhận. Chỉ vì hiện trạng như rắn mất đầu của Gia Thành, khiến ông ta làm “Hơi quá đáng” một chút.
Nhưng vấn đề ở chỗ, tài phú mà ông ta cướp đoạt được, có một phần rất lớn là nhét vào hầu bao của bản thân, tách ra khỏi phần giao cho Tứ Hải Thương Minh, không thể để lộ ra được.
Sau khi biết được ôn độc dị biến, ông ta lập tức càn quét tất cả tài vật có thể mang đi để bỏ chạy. Chỉ có vàng bạc thôi đã chứa đầy cả mười mấy cái rương!
Vì giấu giếm tài vật, ông ta che giấu tung tích, cố ý đi đường vòng đến quận Bình Tây tương đối xa hơn. (Cũng là một trong những quận biên cảnh của Tề Quốc.)
Ông ta biết rõ sự đáng sợ của ôn độc dị biến, nhưng không biết được mức độ phong tỏa biên cảnh nghiêm khắc của quân Tề.
Đầu tiên là ông ta chậm chạp không chịu tỏ rõ thân phận, sợ tài sản tham ô được bị Tứ Hải Thương Minh phát hiện, lại có ý đồ đút lót trong lúc giao thiệp với quân sĩ thủ quan.
Kết quả ông ta suýt nữa đã bị giết chết ngay tại chỗ.
Sau đó thì ông ta bất đắc dĩ để lộ thân phận, nhưng cũng vì trước đó không nói thật nên đã bị đuổi đi.
Đương nhiên, những tài vật mà ông ta mang theo bên người cũng bị tịch thu hơn phân nửa – Nghe nói làm vậy còn là vì nể mặt ông ta là chấp sự của Tứ Hải Thương Minh.
Rơi vào đường cùng, Tiền chấp sự chỉ đành lặn lội trở về, đi dọc theo thương lộ của Tứ Hải Thương Minh một lần nữa, tính đi qua quận Định Dao về nước.
Nhưng biên cảnh phong tỏa một ngày lại càng nghiêm khắc hơn một ngày, ông ta lại bị mất lệnh bài trong quá trình đau khổ trước đó, không cách nào chứng minh thân phận của mình...
Đáng thương cho Tiền chấp sự suýt nữa đã bị đương trường giết chết, may mắn quân sĩ thủ trạm đột nhiên nhớ tới, ngày hôm trước có tạm giam một đám người Tứ Hải Thương Minh, cho nên họ mới gọi Trần Dũng tới nhận diện.
Một cấp trên có lợi thì bản thân ăn sạch sẽ, có nguy hiểm thì tự bôi dầu lên lòng bàn chân chạy trước thì có thể làm người ta trung thành đến mức nào?
Nếu có thể, Trần Dũng thật muốn nói không quen biết cái tên này, để các quân sĩ dứt khoát giết chết Tiền chấp sự cho xong!
Nhưng lúc này bạn tốt của hắn ta cũng đang đứng phía sau Tiền chấp sự, cùng quỳ gối ở đó, trông thật sự thê thảm.
Hai người làm bộ không quen biết nhau, cả một ánh mắt cũng không nhìn nhau cái nào.
“Ai!” Trần Dũng nói: “Chấp sự đại nhân, sao ngài lại ở nơi đây?”
“Việc này nói ra thì rất dài.” Tiền chấp sự nhìn nhìn quân sĩ thủ trạm, rất lễ phép mà nói: “Các tướng sĩ, ta có thể đứng lên không?”
Trong lòng ông ta đang nghĩ, sau khi về nước thì phải tìm người hung hăng giáo huấn đám đại đầu binh này một trận, nhưng lúc này đang đứng trước đao nỏ, không thể không ôn hòa.
Nếu chứng minh sáng tỏ thân phận, biết đây thật là người của Tề Quốc, quân sĩ thủ trạm cũng không làm khó dễ nữa: “Đứng dậy đi.”
Lúc nhìn thấy Trần Dũng, Tiền chấp sự thật kinh ngạc. Nhưng ông ta là người gian xảo đến mức nào, đương nhiên sẽ không hỏi ra mấy câu như sao ngươi cũng ở chỗ này linh tinh.
Bỏ lại công việc trở về Tề Quốc vào thời điểm này thì tất hiên là vì đã biết chuyện ôn độc dị biến!
Mà ông ta căn bản không có báo cho những tên thủ hạ này...
Nhưng loại người như Tiền chấp sự đương nhiên sẽ không có nửa phần ngượng ngùng, chỉ làm ra vẻ quan tâm mà hỏi một câu: “Không chịu khổ đúng không?”
“Ha, các tướng sĩ đều quân kỷ nghiêm minh, có thể chịu khổ cái gì?” Trần Dũng nói: “Chấp sự đại nhân, thế cục hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Trong lòng các huynh đệ đều thật bất an.”
“Này! Đây là nơi cho các ngươi nói chuyện phiếm hay sao?” Quân sĩ thủ trạm quát lớn cắt ngang lời bọn họ: “Tan đi!”
“Ai!” Tiền chấp sự nghe vậy thì hô một tiếng về phía sau, dẫn đầu đi về hướng thành Bách Xuyên.
“Ta nói, ngươi tan! Trở về!” Thủ trạm quân sĩ bỗng lại nâng nỏ nhắm ngay bọn họ.
“Không phải, không phải đã chứng minh ta là người của Tề Quốc sao?” Tiền chấp sự không thể hiểu được: “Ta là chấp sự của Tứ Hải Thương Minh!”
“Mặc kệ ngươi là ai, mệnh lệnh chúng ta nhận được là không được cho bất cứ kẻ nào đến từ hướng Dương Quốc nhập cảnh!” Quân sĩ kia nói: “Nếu muốn vào thành thì lấy lệnh tin của quân bộ ra!”
Còn về vị tướng lãnh ngày hôm trước phụ trách thì lại không ở nơi này.
Tiền chấp sự đầy bụng tà hỏa, nhưng trong lòng biết không có cách nào trút cơn giận lên những quân sĩ này.
Người ta đang chấp hành quân lệnh, cho dù thật sự giết ông ta thì cũng không có ai đứng ra cho mình cả!
Đao ở trong lòng, ta nhịn!
“Vậy hắn là như thế nào?” Tiền chấp sự chỉ vào Trần Dũng rồi hỏi.
“Hắn cũng không có khả năng vào thành! Hiện tại đang bị tạm giam ở quân doanh.”
“Vậy ngươi cũng tạm giam chúng ta lại đi, ta có thể chờ!” Bất kể thế nào, hiện tại Tiền chấp sự cũng không có khả năng quay lại Dương Quốc, nơi đó thật đáng sợ.
Nhưng ông ta chỉ nhận được một câu trả lời lạnh như băng của quân sĩ: “Không được!”