Chương 439: Thu Sát
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vì cái gì? Ta cũng là người của Tề Quốc!” Tiền chấp sự cố nén giận dữ mà nói.
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Mỗi ngày trôi qua thì tình thế càng nghiêm trọng lên. Hiện tại ngươi còn có thể lui về, chờ đến ngày mai lại đến thì lập tức giết không tha!”
“Hiện tại tình huống của Dương Quốc như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết? Chẳng lẽ muốn ta trở về chờ chết hay sao?” Tiền chấp sự chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên trán, cái gì mà nhẫn nhục phụ trọng, cái gì mà tương lai còn dài, ông ta không quản được nhiều như vậy!
Nhưng nỏ Phá Pháp mà quân sĩ nâng lên như một chậu nước đá trút thẳng vào ông ta: “Hoặc là ngươi cũng có thể chết ngay bây giờ!”
Tiền chấp sự:...
Cuối cùng Trần Dũng chỉ có thể nhìn theo Tiền chấp sự mang người mặt xám mày tro rời đi, trong đó còn có bạn tốt của hắn ta.
Nhưng hắn ta cũng không dám nói cái gì nữa, mà nói gì cũng không hữu dụng.
Trước tình thế tàn khốc bị nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Nhân mạch, quan hệ ngày xưa bọn họ lấy làm tự hào, đều có vẻ yếu ớt không thể chịu nổi đến cỡ nào!
...
Tiền chấp sự mang theo một bộ phận tài vật còn lại của ông ta đi đường vòng khác, thà rằng giao thêm một ít tiền qua cửa, cũng muốn mượn đường về Tề từ quốc gia khác.
Nhưng lúc này, ông ta mới hoảng sợ phát hiện: Không chỉ là con đường từ Dương Quốc trở về Tề Quốc, mà toàn bộ Dương Quốc đều bị đại quân khóa chặt lại!
Mọi người đều biết, Tề Quốc có chín quân đội tinh nhuệ nhất, có tên là Cửu Tốt.
Là Xuân Tử, Hạ Thi, Thu Sát, Đông Tịch.
Là Trục Phong, Trảm Vũ, Yên Lôi, Tù Điện.
Đệ nhất Cửu Tốt tên là Thiên Phúc, xưa nay là quân do Quốc chủ thiên tử Tề Quốc tự mình chưởng khống, hiện tại là do Tề Thần Khương Mộng Hùng của Đại Quân lãnh đạo thay.
Tiền chấp sự thông qua quan hệ của mình dùng mọi cách điều tra, rốt cuộc có được một ít tin tức.
Phong tỏa toàn lãnh thổ Dương Quốc là một chi quân đội tên là Thu Sát, đúng là một trong những Cửu Tốt của Tề Quốc, chính là bậc thầy sát phạt nhất đẳng nhất, một cường quân trong thiên hạ!
Triều đình Tề Quốc muốn làm cái gì? Vì sao trước đó Thương Minh không nhận được bất cứ tin tức nào?
...
Đang vào cuối bảy tháng, đã là ngày vào thu.
Ngày mùa thu thì quân Thu Sát tới.
…
Lại nói đến trong thành Bách Xuyên.
Tướng lãnh tuổi trẻ vốn nên canh giữ ở vị trí thiết tạp, lúc này lại xuất hiện trên thành lâu, đang nói cái gì với một tên béo đang ngồi lún trên ghế dựa ở đối diện.
Tên béo này hình thể mập mạp, vẻ mặt ôn hòa, chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối không có uy nghiêm gì đáng nói.
Nhưng cố tình trên thành lâu biên thành này, các tướng sĩ thủ thành đều đứng không chút cẩu thả, khí chất lạnh lẽo nghiêm trang, chỉ có một mình hắn ta là đang ngồi, tất nhiên cũng lộ ra một cảm giác bễ nghễ.
“Chính là như vậy, dám chấm mút lợi ích của Trọng Huyền Thắng này, lão tử sẽ lột sạch cả da của hắn ra!” Tên béo này hung tợn mà nói.
“Những người còn lại của Tứ Hải Thương Minh thì sao?” Tướng lãnh tuổi trẻ hỏi: “Có như lệ cũ trước đó không?”
“Người của Tề Quốc phải giữ lại tra xét toàn bộ, xác nhận không có dịch độc lại cho vào nước. Người dị quốc thì đều không cho phép ra khỏi biên cảnh, kẻ xông ra giết chết không xét tội! Còn về người của Tứ Hải Thương Minh... Bất kể là nước nào, giữ lại toàn bộ tiền hóa, giam giữ hết tất cả lại.”
Trọng Huyền Thắng nheo mắt, hỏi: “Quân lệnh của thúc phụ ta, có cái gì không rõ ràng không?”
Thúc phụ của hắn ta tất nhiên chính là Trọng Huyền Trử Lương có tiếng Hung Đồ.
Cũng chính là thống soái tướng lãnh tối cao của quân Thu Sát lần tiến công này.
Quân lệnh này không có bất cứ giới hạn ràng buộc nào phía trước từ “Giết chết”.
Nói cách khác, không chỉ những người của các quốc gia nhỏ yếu như Dương Quốc, Dung quốc không được nhập cảnh, phàm là đang ở Dương Quốc, cho dù là người của những cường quốc thiên hạ như Cảnh, Sở, Tần, Mục cũng sẽ không ngoại lệ.
Đây là sự cường thế của bá chủ đông vực là Tề Quốc, cũng là sát tính không chút che giấu của Trọng Huyền Trử Lương.
Người này ở trạng thái bình thường và trạng thái đang lĩnh quân, hoàn toàn là hai người khác biệt.
“Cực kỳ rõ ràng!” Tướng lãnh tuổi trẻ lập tức tỏ thái độ.
“Vậy thì đi đi.”
Phía sau Trọng Huyền Thắng là Thập Tứ mặc toàn khôi giáp đang đứng.
So với Trọng Huyền Thắng mặc áo rộng tay dài thành kính phục vừa người thì khí chất của Thập Tứ càng tương tự với quận biên thành bên này.
Bất kể Trọng Huyền Thắng nói cái gì với người ta thì Thập Tứ vẫn duy trì trầm mặc nhất quán, Trọng Huyền Thắng cũng hoàn toàn không để ý.
“Ta tới đột nhiên như thế, ngươi nói xem Khương Vọng có để ý hay không?”
Không đợi Thập Tứ trả lời, hắn ta lại tự đáp: “Lòng có khúc mắc, cũng là nhân chi thường tình. Hy vọng họ Tiền có thể giúp hắn nguôi cơn giận.”
Nếu Tiền chấp sự biết ông ta liên tục vấp phải trắc trở, có được tin tức trước lại chạy không thoát, đều là vì Trọng Huyền Thắng âm thầm sai sử, cũng không biết có hối hận vì lúc trước làm tiền ở trấn Thanh Dương hay không?
Có lẽ sẽ, có lẽ không, nhưng đều không quan trọng.
Bởi vì, không có thuốc hối hận để uống!
Trọng Huyền Thắng đứng trên thành lâu nhìn ra nơi xa, nhịn không được lại nói: “Còn phải mượn tên tuổi của thúc phụ đàn áp trong quân, thật là làm ta không thoải mái.”
Mỗi thời mỗi khắc hắn ta đều ấp ủ rất nhiều tâm sự, suy nghĩ quá nhiều, thân thể càng không muốn nhúc nhích.
Với thân hình to béo như thế, một khi động đậy thì nhất định phải xứng đáng với sức lực mà hắn ta bỏ ra.
“Ta quá béo, cho nên là.”
Trọng Huyền Thắng chống tay vịn, đứng dậy trên đầu tường thành Bách Xuyên này.
“Cái ghế dựa này... Quá nhỏ!”
...
Trấn Thanh Dương.
Khương Vọng tập trung toàn bộ người của trấn vực tới thị trấn, ngay lập tức, nơi này đã kín người hết chỗ.
Hắn lại dồn tất cả vật tư lại, thi hành chế độ phân phối, giới hạn người giới hạn mức, cố gắng bảo đảm cho người nào cũng được có miếng ăn.
Không ai có thể lý giải quyết định của hắn, theo cách nhìn của người khác, biện pháp duy nhất đối kháng dịch hạch chính là ngăn cách trong ngoài, cắt đứt nguồn lây. Tuy dịch hạch đã dị biến, trở nên càng thêm nguy hiểm đáng sợ, nhưng nguyên lý trung tâm ứng phó dịch hạch không nên có thay đổi.