Chương 440: Cái ghế dựa này quá nhỏ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước đó trấn Thanh Dương vẫn luôn làm như vậy.
Bỗng nhiên thay đàn đổi dây, tụ tập người lại bên nhau, không thể nghi ngờ là quyết định cực kỳ mạo hiểm. Cho dù trước mắt trấn vực Thanh Dương đã gần như hoàn toàn khống chế dịch hạch.
Nhưng theo nhìn nhận của Khương Vọng, dịch hạch xâm hại tu sĩ siêu phàm, có nghĩa là sức mạnh duy nhất có thể chính diện đối kháng dịch hạch từ trước đến nay đã mất đi, trước khi có phương pháp thay thế mới thì đã không thể tránh khỏi chuyện thế cục tan nát.
Dưới tình huống cực đoan nào đó, người càng đáng sợ hơn dịch hạch!
Khương Vọng không muốn tưởng tượng những tình huống đó, nhưng không cách nào phủ nhận sự tồn tại của nó.
Nói đến cùng, hành động này của hắn cũng không phải đối kháng với dịch hạch sau dị biến, mà là... Đối kháng khả năng bạo loạn sau khi thế cục hỏng mất.
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Trọng Huyền Thắng vẫn luôn không có hồi đáp, Khương Vọng phỏng đoán hẳn là có liên quan đến cơ mật quân sự trước đó của hắn ta. Nhưng hiện giờ hắn đang ở Dương Quốc, thật không hiểu quân tiên phong của Tề Quốc hướng về ai, lại càng không biết Trọng Huyền Thắng sắm vai nhân vật gì trong đó.
Nhưng không hề nghi ngờ, Trọng Huyền Tuân mà đến nay hắn chưa gặp mặt kia mang đến cho Trọng Huyền Thắng áp lực quá lớn, cho nên tên béo này chưa bao giờ dám thả lỏng, cho dù giờ này ngày này, hắn ta đã có tư cách ngồi lên bàn đánh cuộc, nhưng cũng thường xuyên như đi trên băng mỏng.
Khương Vọng chỉ có thể làm tốt chuyện của bản thân, thứ nhất tăng cường thực lực, thứ hai cường hóa thế lực. Chuyện khác thì tạm thời không quản được, cũng không có cách nào quản.
Lúc này hắn còn không biết đại quân Tề Quốc đã khóa chặt Dương Quốc. Lấy thực lực của Tề Quốc, họ có thể dễ dàng ngăn cách trong ngoài Dương Quốc, làm cho người của Dương Quốc trở thành người mù, kẻ điếc, người câm.
Càng đừng nói đến Dương Quốc đã làm nước phụ thuộc nhiều năm, trước nay không bố trí phòng vệ với Tề Quốc. Bố trí phòng vệ tức là có hai lòng, làm sao Dương Quốc dám làm vậy kia chứ?
Cho nên Tề Quốc xuất binh bao vây Dương Quốc mới đột ngột như thế, rồi lại có thể chấp hành đến nghiêm mật như thế.
Đương nhiên, theo cái nhìn hiện giờ của Khương Vọng thì cuối cùng Dương Quốc nhất định sẽ nghênh đón được viện thủ của Tề Quốc. Chung quy thì Dương Quốc là nước phụ thuộc của Tề Quốc, ở trình độ nào đó đã đại diện cho mặt mũi của Tề Quốc, Tề Quốc không có khả năng bỏ mặc.
Tất cả những chuẩn bị hắn làm trước mắt chính là tính chống đỡ đến lúc Tề Quốc cứu trợ.
Nhìn từ tình huống tiếp xúc của hắn với rất nhiều quan liêu của Dương Quốc, toàn bộ quan trường Dương Quốc đều có chút không biết tiến thủ, mù quáng tự đại.
Có một quốc gia bá chủ quốc ở bên, bọn họ cũng không có không gian tiến thủ. Kẻ không biết tiến thủ lấy thành chủ Việt Thành làm đại diện, thậm chí có thể nói là ngồi không ăn bám.
Mà tự đại thì ở chỗ, Dương Quốc lấy quận trưởng Nhật Chiếu làm quan liêu đại biểu, nghiễm nhiên lấy danh nghĩa nước phụ thuộc Tề Quốc làm vinh, lấy vinh quang của Tề Quốc là vinh quang của bản thân, lấy sự cường đại của Tề Quốc thành sự cường đại của quốc gia mình, tất cả đều cho rằng mình là người của Tề Quốc trên tinh thần.
Ít nhất dựa theo những gì Khương Vọng tự nhìn thấy tự nghe thấy, hắn thật sự không cho rằng đối mặt với dịch hạch dị biến thì Dương Quốc có thể có biểu hiện tốt bao nhiêu, ít nhất quận Nhật Chiếu có tỷ lệ tan tác rất lớn.
Cứ việc suy đoán như thế, nhưng Khương Vọng cũng không có khả năng cứu lại toàn bộ thế cục quận Nhật Chiếu, một trấn Thanh Dương thôi đã là cực hạn hiện nay của hắn.
Thậm chí hắn cũng không chắc chắn mình có thể bảo vệ được toàn bộ trấn Thanh Dương.
Nhưng một khi bảo vệ được, hắn có khả năng nương theo cục diện căn bản la trấn Thanh Dương này, cướp lấy miếng thịt mỡ lớn nhất cho chính mình và Trọng Huyền Thắng.
Thử nghĩ xem, một Dương Quốc sau khi đã hỏng mất, một quốc gia phải xây dựng lại từ bước đầu, trùng kiến từ một mảnh phế tích tang hoang, trong đó sẽ có bao nhiêu cơ hội?
Mà bất kể sức mạnh ngoại lai cường đại bao nhiêu, có bao nhiêu người mơ ước nơi này, nhưng không ai sánh được với ưu thế bẩm sinh của trấn Thanh Dương.
Mà tất cả tiền đề, ở chỗ trấn Thanh Dương có trở thành ngọn cờ không gục ngã trong mảnh phế tích này hay không?
Những việc này hoàn toàn là do một mình Khương Vọng suy nghĩ ra.
Từ Trang quốc đến Vân quốc, rồi đến Thiên Hữu quốc, lại đến Tề Quốc cùng với Dương Quốc hiện tại, tất cả những gì hắn chứng kiến đều làm hắn hoang mang, mê võng hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa của quốc gia, tự hỏi về sức mạnh của thể chế.
Hiện giờ bắt đầu có một chút ý tưởng, tuy rằng chưa chắc là hoàn thiện, nhưng đã thật rõ ràng.
…
Mưa gió sắp tới, Phong Mãn lâu.
Có điều trấn vực Thanh Dương thậm chí toàn bộ thành vực Gia Thành đều có vẻ thật bình tĩnh.
Tịch Tử Sở đã chết, Tịch gia rút lui, trước đó thành chủ Gia Thành mới cũng đã đến nhậm chức, hơn nữa vẫn tôn trọng trị quyền của Trọng Huyền gia đối với trấn Thanh Dương.
Vào lúc này đa số bá tánh Dương Quốc đều cảm thấy năm nay là một năm quá xui xẻo, nào là bùng nổ dịch hạch đáng sợ, đã chết rất nhiều người, để lộ ra mấy tên quan liêu vô năng.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, quan liêu vô năng bị trừng trị, dịch hạch đã được ngăn chặn, tình thế toàn bộ quốc gia đang chuyển biến tốt đẹp... Ít nhất trong mắt rất nhiều người là như thế.
Tin dịch hạch dị biến chỉ có một bộ phận nhỏ biết được, chuyện đại quân vây chặt Dương Quốc cũng vừa mới xảy ra, hiện tại chỉ có những người cầm quyền trong thành Chiếu Hành của Dương Quốc đang thảo luận, thương nghị đối sách.
Cho nên lúc này đại thể Dương Quốc vẫn còn nằm trong một bầu không khí cực kỳ bình thản mà vi diệu.
Khương Vọng lại làm cho không khí của trấn Thanh Dương trở nên cực kỳ khẩn trương.
Hắn luôn yêu cầu Trúc Bích Quỳnh bố trí càng nhiều ảo trận, thậm chí không tiếc lấy ra đạo nguyên thạch, để Trúc Bích Quỳnh có thể bổ sung tiêu hao vào bất cứ lúc nào, thủ tạp gần như đã phủ kín toàn bộ những con đường tiến vào trấn Thanh Dương.
Mà đạo nguyên thạch của hắn cũng không thể nào chống chọi được, Trúc Bích Quỳnh đã sớm muốn hỏng mất.
“Không được, không được, bổn cô nương muốn, nghỉ, nghỉ ngơi!”
Đầu óc Trúc Bích Quỳnh choáng váng, kêu khổ không ngừng. Số lượng ảo trận mà nàng ta bố trí vào mấy ngày nay gần như đã bằng cả tháng trước kia, ngày xưa tu hành trong Điếu Hải Lâu cũng chưa từng ra sức vất vả như vậy.