Chương 446: “Đến bước đường hôm nay, sao có thể trách được bệ hạ?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này hai người bọn họ, một người ở bên trong Dương Quốc, một người ở bên ngoài Dương Quốc. Một người độc thủ một trấn, một kẻ đang ở trong quân.
Làm thế nào mới có thể hoàn thành phối hợp dưới tình huống không cách nào trao đổi?
Khương Vọng cứ cảm thấy mình bỏ sót chuyện gì, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là cái gì.
Hắn thuận miệng hỏi một tiếng: “Tiểu Tiểu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Độc Cô Tiểu không chút do dự mà nói: “Tiểu Tiểu cũng không hiểu cái gì cả, sao cảm thấy cái gì được? Lão gia thông minh như vậy, ngài nói thế nào thì chúng ta làm thế đó.”
Câu này chỉ là một câu tỏ lòng trung thành thông thường của Tiểu Tiểu, nàng ta vẫn luôn nỗ lực cường hóa địa vị lãnh đạo của Khương Vọng ở trước mặt đám người Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, cũng không gì đặc biệt.
Nhưng lúc này nghe thấy câu nói đó, Khương Vọng bỗng nhiên chợt lóe linh quang.
“Tên béo kia thông minh hơn ta nhiều, ta có thể nghĩ đến chuyện phải phối hợp với hắn, hắn cũng không lý nào không nghĩ ra ta ở ngay trong Dương Quốc! Dưới tình huống không thể liên lạc, nếu hắn cần ta làm cái gì, hoặc là muốn nói cho ta cái gì, hắn sẽ làm thế nào? Thậm chí... Có phải hắn đã làm cái gì hay không?”
Khương Vọng lại nhìn về phía Tiền chấp sự, rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra được mình xem nhẹ chuyện gì rồi.
“Tiền chấp sự, vừa rồi ta nhớ tới một chuyện.” Hắn hỏi: “Ta nghe hộ vệ của kho hàng Thương Minh các ngươi nói, ngươi đã sớm chạy ra khỏi Dương Quốc? Sao đột nhiên lại quay lại? Theo lý thì mặc dù quân Tề phong kín biên cảnh, cũng không nên chặn người của Tề Quốc lại đúng không?”
“Người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị dính răng!”
Từ đầu tới cuối Tiền chấp sự cho rằng bởi vì ông ta giấu giếm thu hoạch, hối lộ quân đội mà bị phía quận Bình Tây đuổi đi, do đó bỏ lỡ thời cơ có thể trốn về Tề Quốc lúc ban đầu.
Nhưng ông ta cũng không tiện nói ra toàn bộ trước mặt Khương Vọng, chỉ cười khổ nói: “Ta đã quen hiếu kính quân gia, không nghĩ tới gặp được một người thiết diện vô tư, trực tiếp đuổi ta trở về. Lúc sau thì ta đi vòng qua nơi khác, nhưng đã cấm tuyệt thông hành...”
“Không vội. Tình hỉnh các nơi đã như thế nào, ngươi nói cho tường tận xem.”
Tiền chấp sự liền chọn lọc mà kể lại.
“Nói như thế thì bọn Trần Dũng còn ở quân doanh ngoài thành Bách Xuyên?”
“Đúng vậy.” Tiền chấp sự mắng: “Lão tử chỉ đến chậm một ngày, những tên xú quân đầu đó đã không cho qua, cho dù chờ ở quân doanh cũng không được!”
Nghe đến đó, Khương Vọng đã nắm chắc tám phần. Hiện tại rất có khả năng Trọng Huyền Thắng đang ở ngay thành Bách Xuyên, hơn nữa có được quân quyền nhất định.
Tiền chấp sự này chính là “Thông báo” mà hắn ta “Đưa” trở về!
Hắn ta rất rõ Khương Vọng tổ chức trấn Thanh Dương thế nào, cũng rất rõ Tiền chấp sự ôm tiền trốn đi đã không có đường nào để đi ở Dương Quốc.
Hắn ta dùng Tiền chấp sự để trút giận cho Khương Vọng, cũng để Khương Vọng dùng tài nguyên Tiền chấp sự mang theo bên người để bổ sung, còn đang nói cho Khương Vọng, hắn ta sắp tới!
Mà vạch trần mọi chuyện ra, bộ phận trung tâm nhất chính là Trọng Huyền Thắng cũng cần hắn giữ được trấn vực Thanh Dương!
“Tiền chấp sự, nói vậy ngươi cũng biết thế cục hiện tại như thế nào.” Khương Vọng đứng dậy rồi nói: “Vào thời điểm này, chúng ta nhất định phải chung sức để làm việc, phân tán ra thì sẽ suy yếu đi. Người của ngươi, bao gồm ngươi, hiện tại đều do ta thống nhất chỉ huy. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy cực kỳ tốt! Khương đại nhân là thiếu niên anh hùng, lời nói của ngài là lẽ phải!”
Tiền chấp sự biểu hiện rất hiên ngang lẫm liệt.
Đương nhiên trong lòng ông ta có ý kiến hay không thì không biết. Cũng may Khương Vọng không cần suy xét đến suy tính trong lòng ông ta, chỉ cần ông ta cố gắng điều vật tư của Tứ Hải Thương Minh ở thành vực Gia Thành lại đây là được.
Mà đáng nhắc tới chính là, ngày hôm nay đã là ngày hai mươi sáu tháng bảy.
Hai người bị nhiễm dịch hạch cuối cùng ở trấn vực Thanh Dương.
Một người bệnh chết, một người khỏi hẳn.
Như là quá khứ và tương lai, đồng thời tồn tại.
...
Thành Chiếu Hành, trong đại điện vương cung.
Triều thần đều đã lui đi.
Quốc chủ Dương Quốc Dương Kiến Đức ngồi xổm xuống, tự mình lục tìm cái gì đó trên mặt đất – Đó là một ít mảnh nhỏ của quần áo trang sức, chất liệu mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra là đẹp đẽ quý giá.
Tất nhiên sẽ không còn máu thịt linh tinh gì nữa, những mảnh nhỏ còn sót lại đều là những thứ bị rớt ra rách xuống trong lúc chủ nhân của chúng giãy giụa.
Thái giám Lưu Hoài vẫn luôn chờ ở bên cạnh.
Dương Kiến Đức vừa nhặt, vừa thuận miệng hỏi: “Huyền Sách đâu?”
Lưu Hoài khom người nói: “Hắn vừa không ở thành Chiếu Hành, cũng không ở thành Thương Phong, không biết đi nơi nào. Thế cục hiện tại quá loạn, nô tài còn cần một ít thời gian...”
“Thôi bỏ đi.” Dương Kiến Đức ngồi dậy, nắm những mảnh nhỏ lung tung rối loạn đó trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: “Dương thị rơi vào cục diện hôm nay toàn là tội của cô. Nếu có thể lưu lại một tia huyết mạch, cũng là điều tốt.”
“Đến bước đường hôm nay, sao có thể trách được bệ hạ?” Nước mắt của Lưu Hoài chảy xuống: “Sớm vào tam đời trước, Dương Quốc đã là nước phụ thuộc. Lúc tiên quân còn sống, cũng đã chôn vùi chi cường quân cuối cùng của Dương Quốc, Vương đô cũng không thể không sửa tên thành Chiếu Hành. Sau khi đánh bại Hạ quốc, Tề Quốc đã không có đối thủ ở Đông vực, Dương Quốc chúng ta lại trong thế ngáy ngủ... Sau khi Bệ hạ đăng cơ, đối mặt với cục diện như thế, tuy bệ hạ văn thao võ lược, không thua kém ai, nhưng sao lại có sức mạnh lớn lao như vậy?”
“Chiếu giả, minh quang dã, tức là Dương thị ta. Hành giả, ổn định dã, tức mất thời cuộc. Nói thì dễ nghe, đơn giản chỉ là kéo dài hơi tàn.”
Dương Kiến Đức than một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay: “Cô không nên thân, nhi tử cô cũng không nên thân. Cũng không cần lại mở rộng trách nhiệm đến phụ vương cô.”
Ông ta đi rồi vài bước, bỏ những mảnh nhỏ nắm chặt trong tay trái vào trong lòng Lưu Hoài: “Cất cả đi.”