Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 445: Phong thuỷ luân chuyển

Chương 445: Phong thuỷ luân chuyển


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái này gọi là phong thuỷ luân chuyển, lúc trước bởi vì hai quả trứng gà mà ông ta tới cửa bắt đền bốn ngàn vàng, cuối cùng có được hai trăm viên đạo nguyên thạch, thỏa thuê đắc ý, thắng lợi trở về, chắc lúc đó không thể nghĩ đến tình cảnh của ngày hôm nay.
“Cái gì mà đền đáp sau kia chứ, cũng phải có về sau mới nói được, ngươi nói có phải không?” Khương Vọng hỏi.
Đây là “Ép giá”.
Tiền chấp sự cười làm lành mà nói: “Là đạo lý này.”
“Thật ra tài vật bình thường không có tác dụng lớn vào thời điểm này, bởi vì hiện tại có tiền tài cũng không mua được thứ gì. Trấn Thanh Dương đang cần đến vật tư, người thường cần dược liệu áo cơm, tu sĩ siêu phàm thì cần đạo nguyên thạch làm bổ sung...” Khương Vọng dừng lại một chút: “Hừm, đạo nguyên thạch rất quan trọng.”
Tiền chấp sự lập tức đã hiểu: “Mà nói mới nhớ, Khương đại nhân có một rương đạo nguyên thạch nằm ở chỗ ta, ta vẫn luôn muốn trả lại, nhưng do tục sự quấn thân, cho nên kéo dài lâu ngày, đúng lúc hôm nay trả lại cho đại nhân!”
“Phải không? Ta cũng không nhớ đến việc này.” Khương Vọng thực kinh ngạc: “Vậy một rương có bao nhiêu viên đạo nguyên thạch?”
“Hẳn là ba trăm viên!” Tiền chấp sự cắn răng nói.
Khương Vọng mất mát mà nói: “Chỉ có ba trăm viên sao?”
“Có lẽ... Là năm trăm!” Nụ cười của Tiền chấp sự đã rất khó coi, nhưng vẫn chém đinh chặt sắt mà nói: “Nhớ ra rồi, là năm trăm viên đạo nguyên thạch!”
Khương Vọng nhìn chằm chằm ông ta một hồi, biết đại khái năm trăm viên đạo nguyên thạch đã đủ làm ông ta đau thịt, nhưng có phải là điểm mấu chốt không thì không phán đoán ra. Chung quy thì loại cáo già xảo quyệt này không dễ nhìn thấu được.
So với lúc trước bị làm tiền hai trăm viên đạo nguyên thạch, hiện giờ số này đã nhân lên hơn gấp đôi rồi.
Khương Vọng lập tức ngừng lại, đi vòng: “Mất mà tìm lại được thật là niềm vui bất ngờ. Nhưng mà, điều làm lòng ta ưu phiền chủ yếu vẫn là vấn đề vật tư sinh hoạt của bá tánh trấn trên...”
Năm trăm viên đạo nguyên thạch tương đương với năm viên vạn nguyên thạch, đương nhiên không thể xem là ít. Nhưng so với số lượng tài vật mà Tiền chấp sự cướp đoạt được do lợi dụng lần “Cứu tế” ngắn ngủi này, kỳ thật cũng không tính là cái gì. Lượng đạo nguyên thạch mà ông ta bị mất ở quận Bình Tây cũng không chỉ con số này.
Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thật: “Vật tư sinh hoạt không thành vấn đề! Cái quầy của Tứ Hải Thương Minh dựng nên ở Gia Thành còn chưa giải tán, ta có thể nắm chặt thời gian dời ra rất nhiều vật tư.”
“Vậy chuyện này sẽ giao cho Tiền chấp sự!”
Khương Vọng quyết định hợp tác, lập tức hô: “Tiểu Tiểu, đi dành ra chỗ ở cho những chí sĩ đầy lòng nhân ái của Tứ Hải Thương Minh đi, điều kiện cố gắng tốt nhất có thể.”
“Khương đại nhân quá khách khí!” Tiền chấp sự cười đi về phía trước, muốn song hành với Khương Vọng, nhưng lại thấy hắn đã đi vào trong trấn rồi.
Ông ta cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cực kỳ nhiệt tình mà kêu gọi người ở phía sau: “Đều cùng ta tiến vào trong trấn! Về sau đều là người một nhà!”
Chung quy thì da mặt của Khương Vọng vẫn không đủ dày, đổi lại là Trọng Huyền Thắng, đại khái lúc này đã có thể cùng Tiền chấp sự kề vai sát cánh, thân như một nhà.
Chỉ là...
Tiền chấp sự tự sa đầu vào “Lưới”, tuy rằng mang đến cho hắn một món tiền lời xa xỉ, nhưng đồng thời cũng bịt kín một tầng âm u ở trước mắt hắn.
Đường đường là chấp sự của Tứ Hải Thương Minh mà còn như thế, thế cục của toàn bộ Dương Quốc đã chuyển biến xấu tới mức này rồi ư?
Hắn thật sự có thể bảo vệ cho trấn Thanh Dương an bình trong thế cục như vậy sao?
“Cái gì?” Trong trấn sảnh, Khương Vọng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Sau khi dàn xếp xong, hắn mới biết được chuyện đại quân Tề Quốc vây chặt Dương Quốc từ miệng của Tiền chấp sự.
Cho nên hắn đã hiểu, vì cái gì Tiền chấp sự ép dạ cầu toàn, tùy ý để hắn xâu xé.
Hắn vẫn còn khá non, nếu sớm biết chuyện này thì đừng nói năm trăm viên đạo nguyên thạch, cho dù là một ngàn viên cũng chưa chắc không lấy được.
Nhưng so với tin tức vừa nghe được này, chỉ có một ít đạo nguyên thạch, lấy nhiều hay ít gì cũng có sao đâu chứ?
Nhất cử nhất động của Tề Quốc cũng đủ để khiến Đông vực rung chuyển.
Huống chi là đại sự phái binh bao vây cả Dương Quốc này!
“Ngươi nói rõ ràng xem, quân Tề vây cảnh bao vây Dương Quốc là muốn chặn lại dịch hạch. Hay là muốn nuốt luôn cả Dương Quốc?” Khương Vọng hỏi.
“Ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, sao có thể thấy rõ được những đại sự này? Nhưng có lẽ... Có đủ cả hai!”
Trong trấn sảnh lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Lúc này Khương Vọng gần như có thể chắc chắn, những điều này là đại động tác của Tề Quốc mà Trọng Huyền Thắng trước đó đã mơ hồ ám chỉ!
Hắn cũng không oán trách Trọng Huyền Thắng không báo cho hắn trước, chuyện này liên quan đến quân cơ, cho dù Trọng Huyền Thắng không sợ chết thì hắn ta cũng phải giữ bí mật.
Chỉ là việc này thật sự có chút đột ngột.
Nếu Tề Quốc trực tiếp một ngụm nuốt trọn Dương Quốc, biến nước phụ thuộc thành quận thành trị hạ thì ích lợi trên toàn bộ địa bàn Dương Quốc đều phải bị chia cắt một lần nữa. Điều này cũng có nghĩa là, có lẽ tất cả nỗ lực trước đó của hắn ở Dương Quốc đều là vô dụng.
Bởi vì phân cách sau chiến tranh, hiển nhiên chỉ có thể do quân đội Tề Quốc chủ đạo, mà không liên quan đến phe phái nào khác.
Từ từ... Chẳng lẽ Trọng Huyền Thắng không thể nghĩ ra được chuyện này sao?
Vừa nghĩ đến điều này, Khương Vọng lập tức hỏi: “Tiền chấp sự có từng tra được, lần này là vị đại nhân vật nào lĩnh quân tới Dương Quốc không?”
Tiền chấp sự lắc đầu: “Hiện tại hệ thống tình báo của Tứ Hải Thương Minh cũng bị cắt đứt, ta cũng hai mắt mịt mờ ở Dương Quốc này. Chỉ biết là quân Thu Sát – Một trong Cửu Tốt, nhưng căn bản không chiếm được chút tin tức chi tiết hơn. Có lẽ chỉ có lúc đại chiến thật sự bắt đầu, ta mới có thể biết người tới là ai.”
Quân tiến tới chính là một trong Cửu Tốt, quyết tâm này đã thực rõ ràng.
Cái này gọi là người mang lưỡi dao sắc, sát tâm tự động dâng. Một chi cường quân thiên hạ như vậy tới Dương Quốc, dưới tình huống có thể dễ dàng chinh phục Dương Quốc thì phía cao tầng Tề Quốc muốn không động tâm cũng khó.
Khương Vọng chỉ nghĩ đến là... Giờ phút này chắc chắn Trọng Huyền Thắng đang ở trong quân, bằng không không đến mức không thể hồi âm. Nhưng Trọng Huyền Thắng ở trong đó, sắm vai nhân vật gì?
Làm thế nào mới có thể trợ giúp được hắn ta? Hắn cần phối hợp như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất