Chương 450: “Thuế cứu quốc”.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không rõ ràng nơi khác cho lắm, nhưng ít ra ở khu vực Gia Thành, chuyện Tiền chấp sự tháo chạy rốt cuộc chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ. Trái lại, “công việc” của Tứ Hải Thương Minh ở đây vẫn còn tiếp tục.
Chủ yếu dựa vào nhà kho được thành lập ở các nơi vào lúc ban đầu.
Mà ở những nơi bên ngoài trấn Thanh Dương, cái gọi là “công việc” đơn giản chỉ là người phụ trách nhà kho ở các nơi làm thế nào để bán đi những vật tư này với giá cao, dưới tình huống không đến nỗi quá nhiều người bị chết đói——cho dù yếu thế đi chăng nữa, phía quan phủ Dương Quốc cũng vạch lên ranh giới cuối cùng: không được làm dân chúng chết đói.
Tiền tài có thể mang đi đều bị Tiền chấp sự mang đi, chỉ để lại một lượng lớn vật tư dự trữ ở nhà kho các nơi.
Điều đáng châm chọc là thành chủ mới nhậm chức của Gia Thành còn đang do dự chương trình ứng đối, không mạnh mẽ tiếp quản vật tư ngay lập tức. Dù sao đối phương là Tứ Hải Thương Minh Tề Quốc. Giống như rất nhiều quan viên của Dương Quốc, gã cũng vẫn ôm ảo tưởng với Tề Quốc.
Dù sao đã làm chó nhiều năm như vậy, nhiều khi, nghiễm nhiên đã coi mình làm chủ nhân.
Thành chủ mới nhậm chức của Gia Thành, họ Thạch tên Kính, tuổi trên năm mươi, lãng phí thời gian nhiều năm. Sở dĩ gã có thể nhặt được vị trí thành chủ Gia Thành này, thuần túy là bởi vì một mối liên hệ khác.
Gã chính là con nuôi của tiểu thiếp thứ tư của quận trưởng quận Nhật Chiếu!
Không biết gã đã dính líu được thế nào.
Tóm lại, gã thuận thế thành con nuôi của quận trưởng quận Nhật Chiếu. Có tầng quan hệ “thân thích” như thế là có thể cưỡi ngựa nhậm chức.
Hiện giờ cao tầng Dương Quốc đã hỗn loạn, không có ai sẽ để ý chuyện như vậy.
Ít nhất ở Gia Thành, thật ra vật tư không thiếu thốn. Khi mới bắt đầu cứu nạn, Tứ Hải Thương Minh đã dùng năng lực huy động mạnh mẽ, triệu tập một lượng lớn vật tư tích trữ ở các nơi.
Ngươi không thấy ở trấn Thanh Dương, khi bọn hộ vệ đầu trọc Trần Dũng rời đi, nhà kho bọn họ để lại vẫn chống đỡ được chi phí cho mấy vạn dân trong trấn.
Ngày 27 tháng 7, dưới sự vận hành của Tiền chấp sự, tài nguyên lần lượt được triệu tập đến trấn Thanh Dương.
Ngày 28 tháng 7, thành chủ mới nhậm chức của Gia Thành mới tỉnh mộng, cấm tuyệt đối vật tư các nơi trong thành vực lưu thông, lấy danh nghĩa của phủ thành chủ, tiếp quản toàn bộ vật tư, tiến hành điều động.
Mà người của Tứ Hải Thương Minh, ngoài một phần chạy mất, phần lớn còn lại bị gã bắt được, dùng hình phạt nghiêm khắc tra tấn, truy hỏi tài vật.
Nhưng đối với Khương Vọng, đây chỉ là chuyện râu ria, nhà kho vật tư của trấn Thanh Dương đã được chất đầy. Ít nhất cũng đủ đáp ứng nhu cầu của dân chúng trấn Thanh Dương trong ba tháng.
Cho dù thống soái Tề quân có ý tưởng gì, chiến sự không thể vẫn kéo tới tháng mười một.
Đến ngày 29 tháng 7, tin tức đại quân Tề Quốc vây lại biên cảnh đã hoàn toàn bị truyền ra.
Trên quốc thư chính thức, bên phía Tề Quốc vẫn tỏ ý, vì trợ giúp Dương Quốc phong tỏa dịch hạch đột biến, giữ gìn sự an toàn của Đông Vực.
Ngoài việc không cho phép người ra vào, bọn họ hầu như hoàn toàn không có kế hoạch tác chiến, đương nhiên cũng cho Dương Quốc đủ thời gian tổ chức quân đội ——lòng tin thể hiện của Tề Quốc bên trong chuyện này khiến người ta tuyệt vọng nhất.
Thật ra người Dương Quốc rất rõ ràng, bọn họ căn bản không có quân đội có sức chiến đấu mạnh mẽ chân chính. Không nói đến quốc quân đời trước đã chôn vùi một nhánh cường quân cuối cùng.
Chỉ nói đến những năm gần đây, bọn họ đi theo Tề quân xuất binh, không ngừng bị giảm quân số, mất nhân tài nhiều lần trong chiến tranh. Cuối cùng, thứ bọn họ đổi lại được không phải là binh lính được thiên chuy bách luyện, mà chỉ là phần thưởng với lượng lớn tài vật từ phía Tề Quốc mà thôi.
Dương Quốc nhìn như càng ngày càng giàu có, quốc khố càng ngày càng dồi dào, nhưng sức mạnh quân sự lại càng ngày càng giảm.
Đây là một loại suy yếu theo hình thức nước ấm nấu ếch xanh. Đáng tiếc, cho đến hiện tại, khi đại quân đóng cửa biên giới, rất nhiều nhân tài mới phát hiện ra điều này.
Trái lại, Dương Kiến Đức rất rõ ràng, nhưng chính bởi vì nhìn thấu, lại không thể cự tuyệt. Kết quả duy nhất của cự tuyệt chỉ là tăng tốc tiến trình diệt quốc.
Cho nên sau này, ông ta dần dần giao ra quyền lực, một lòng tu hành. Một mặt là vô vọng với đất nước, chuyển sang gửi hi vọng vào thực lực của cá nhân siêu phàm, một mặt khác, đó chưa chắc không phải là một loại trốn tránh.
Cũng bởi vì Dương Quốc yếu thế như vậy, sau khi Dương Kiến Đức giết chết thái tử, ông ta không triệu tập quân đội, liều chết đánh cược một lần với Tề quân ngay lập tức, mà tự xin hàng một cách thấp hèn, không tiếc đánh cược mặt mũi quốc chủ, cũng muốn lừa gạt Trọng Huyền Trử Lương đến thành Chiếu Hành, vây lại rồi giết.
Nếu có thể khiến Hung Đồ ngã xuống, đối với toàn bộ Dương Quốc, đây không thể nghi ngờ là chuyện có thể đề cao khí thế rất lớn. Bản thân Dương Kiến Đức cũng có thể tranh thủ được một khoảng thời gian nhất định, thuyên chuyển, trằn trọc. Hoặc tìm kiếm sự ủng hộ, hoặc lôi kéo quân đồng minh, hoặc gây mâu thuẫn nội bộ trong người Tề... Tóm lại, đây là biện pháp duy nhất để phá cục dưới tình huống hiện nay mà ông ta có thể nghĩ tới.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương hoàn toàn không thèm để ý, ngồi ổn thỏa ở lều đại soái, tám ngọn gió thổi cũng không lay động. Nhìn như không còn sự anh dũng năm đó, nhưng ông ta càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Không nói đến thế cục lớn. Chỉ nói riêng về một quận Nhật Chiếu.
Vào thời điểm lòng người bàng hoàng ở các nơi Dương Quốc, quận trưởng quận Nhật Chiếu, Tống Quang lưng còng già yếu, lại đưa ra một “diệu chiêu”.
Ông ta mạnh mẽ trưng thu vật tư các thành trong khu vực mình quản lý, yêu cầu các nơi giữ lại khẩu phần lương thực không vượt qua nhu cầu trong bảy ngày, còn lại đều phải giao cho quận phủ thống nhất điều phối, lấy phương thức khống chế khẩu phần lương thực một cách nghiêm ngặt để ổn định bách tính trong khu vực.
Ông ta lại đưa ra định mức cưỡng chế nộp lượng lớn tiền tài phi pháp, nói là vì nuôi quân, bảo vệ lãnh thổ. Nhưng bởi vì không có sự cho phép của triều đình Dương Quốc, nên không có một tên gọi chính thức, chỉ tự xưng là “thuế cứu quốc”.
Một loạt động tác này không chỉ là hoa mắt, mà quả thực là mắt mù tai điếc.