Chương 451: Binh đến
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chỉ lấy chuyện thống nhất điều hành khẩu phần lương thực mà nói, lấy danh nghĩa phủ thành chủ điều hành các thành và lấy danh nghĩa quận phủ điều hành toàn quận, độ khó đã không ở cùng một cấp độ, mà hoàn toàn là bỏ dễ cầu khó, hao tổn nhân sự.
Tống Quang không phải đồ ngốc.
Người có thể làm đến quận trưởng một quận, Tống Quang sao có thể là đồ đần chỉ có thực lực?
Mặc dù vào thời điểm xã tắc Dương Quốc lung lay, ông ta đã đưa ra rất nhiều quyết định nhìn như rất ngu ngốc.
Nhưng loại “Ngốc” này là đối với Dương Quốc, nhưng đối với chính ông ta, đó lại là quyết sách cực kỳ sáng suốt.
Nếu Dương Quốc có thể đứng lên, ông ta coi như đang ổn định tình thế.
Nếu Dương Quốc không có ngày mai, ông ta lại càng nắm chắc tài nguyên. Nói một câu khó nghe, cho dù bán cũng có thể bán với giá tốt.
Nhưng ở vị trí của Khương Vọng, cảm nhận lại không dễ chịu như vậy.
Bởi vì công văn trưng thu của phủ thành chủ Gia Thành đã phát xuống trấn Thanh Dương.
Khương Vọng đương nhiên mặc kệ, xé nát tại chỗ.
Bản thân hắn không giàu có, khó lấp được cái khe mà lão thất phu quận trưởng quận Nhật Chiếu này muốn. Còn về vật tư tích trữ được ở trấn Thanh Dương, đó là tính mạng của hơn ba vạn người toàn trấn, hắn càng không thể buông tay.
Nhưng điều càng khiến hắn không ngờ được là...
Chỉ một ngày sau đó, thành chủ mới nhậm chức của Gia Thành, Thạch Kính, lại điều động Thành Vệ quân, phát binh hướng về trấn Thanh Dương! !
...
Bên ngoài Trấn Thanh Dương, quân đội bày trận.
Tướng lĩnh chưa rút đao, sát khí đã loạn đến trời cao.
Thành Vệ quân Gia Thành biên chế chừng vạn người, Tịch gia rút lui toàn diện khỏi Dương Quốc, một số tướng lĩnh trong cao tầng rời đi, quân đội lại không có khả năng mang đi. Thành Vệ quân xói mòn một số nhân tài, nhưng cơ cấu căn bản thì vẫn còn.
Dù Thạch Kính dựa vào quan hệ bám váy trèo lên vị trí này thế nào, gã cũng biết tầm quan trọng của quân quyền, cho nên chuyện đầu tiên gã làm khi nhậm chức chính là nắm giữ quân đội, và cũng có thành quả thiết thực.
Cha nuôi Tống Quang ra lệnh một tiếng, trong số thành chủ các thành, gã là người tích cực nhất.
Thế nhưng toàn bộ khu vực Gia Thành là khu tai họa nặng, dịch hạch tràn lan, còn trải qua sự kiện Tịch gia rút lui, Tứ Hải Thương Minh thu gặt. Nơi này thực sự đã không còn giàu có, cạo thế nào cũng không thấy nổi ba phần dầu.
Gã lĩnh quân đến trấn Thanh Dương, một là vì giết gà dọa khỉ, xác lập quyền uy của thành chủ mới nhậm chức. Thứ hai là gã có được tin tức xác thật, Tiền chấp sự của Tứ Hải Thương Minh càn quét một lượng lớn tiền tài, đang lẩn trốn ở trấn Thanh Dương.
Gã đương nhiên biết chuyện Khương Vọng giết chết Tịch Mộ Nam.
Vì lý do ổn thỏa, lần này gã dẫn đến chừng năm ngàn Thành Vệ quân. Tất cả đều là quân tinh nhuệ.
Ngoài quân trú đóng cẩn thiết để duy trì trật tự các nơi trong thành vực, gã gần như dốc hết toàn lực. Càng không cần nói, gã còn thông qua quan hệ tư nhân, mời đến hai cường giả Đằng Long Cảnh đỉnh phong từ quận phủ, gia nhập quân đội.
Gã chuẩn bị nhiều mặt, chỉ mong đánh một trận là kết thúc, tuyệt đối không thể sai sót, nhầm lẫn!
Đây chính là cái gọi là “Người qua một vạn, vô biên vô hạn.”
Đủ năm ngàn người triển khai, cũng phủ kín không gian thị giác, cho người ta cảm giác áp lực cực lớn.
Thạch Kính lĩnh quân, cờ gã sử dụng, chính là cờ của quận Nhật Chiếu, trực tiếp điều động từ trong nhà kho của quận phủ.
Cờ chủ thêu chữ “Tống”, cờ phó mới là chữ “Thạch”, tâm tư nịnh nọt này có thể nói là vô cùng chu đáo.
Nó tương đương cờ riêng của Tống Quang.
Đương nhiên, đây cũng bởi vì, bây giờ Lý Văn Xích Cờ đại biểu Gia Thành, đang ở trong tay Khương Vọng.
Gã tuổi trên năm mươi, dựa vào nhận nương nhận cha, mới lên làm người đứng đầu một thành.
Một khi nắm quyền trong tay, gã đã bắt đầu ra lệnh.
Hiện giờ, Thạch Kính cầm đại quân trong tay, binh đến dưới thành, khó tránh khỏi có đôi chút đắc chí vừa lòng.
“Thằng nhóc họ Khương kia!” Gã lấy hơi quát từ xa: “Hạng người miệng còn hôi sữa, lại dám can đảm xé công văn của phủ thành chủ ta, hôm nay quân đội vương sư đến từ phía tây, ngươi có biết cái lợi, cái hại trong đó?”
“Mau chóng bó tay chịu trói, giao ra toàn bộ tài vật, thuế ruộng, bổn thành chủ có thể tha cho ngươi một mạng!”
Vào một số thời điểm, phán đoán sai lầm không phải bởi vì đối thủ thông minh đến mức nào, mà bởi vì có vài người, ngươi rất khó dùng logic bình thường để phỏng đoán!
Ví dụ như Thạch Kính này.
Theo logic bình thường, lúc này gã nên tổ chức cứu nạn, đối kháng dịch hạch đột biến bất ngờ, hoặc trực tiếp chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị chiến đấu hăng hái cứu quốc, hoặc hi sinh vì nước.
Mang người đến đoạt tiền ư?
Thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Khương Vọng phòng ngừa chu đáo, bố trí canh phòng ở trấn Thanh Dương, kỳ thật đa phần là vì phòng tránh dân loạn binh loạn khi tình hình quốc gia thua trận.
Lúc này, giữa lúc đại chiến Dương Tề còn chưa bắt đầu, Thạch Kính đã không đầu không đuôi dẫn người đến tấn công trấn Thanh Dương. Không ai có thể đoán được chuyện này.
Có câu “Loạn quyền đánh chết sư phụ già”, không phải đang nói võ sư già rồi, không chịu được đòn; mà đang nói võ sư nhìn quen tất cả lối mòn, đã tính trước kỹ càng mỗi một chiêu thức, nhưng gặp được người mới đánh quyền không theo lối mòn, rất dễ dàng bị đánh đến không kịp trở tay.
Mặc dù trong lòng, Khương Vọng chẳng thèm ngó tới người này, nhưng khi đối mặt với quân trận dàn ra ngoài trấn, hắn lại không thể không coi trọng.
Tịch gia kinh doanh Gia Thành mấy trăm năm, rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Tịch gia.
Bởi vì Tịch gia toàn diện rút lui, trong năm ngàn binh sĩ này, tỉ lệ tu sĩ siêu phàm cũng không nhiều.
Nhưng thuật chiến trận của binh gia chú trọng tụ thế, hợp lực.
Một nhánh quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, dù trong đó không có bao nhiêu lực lượng siêu phàm, chiến lực của nó cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Mà toàn bộ võ giả ở đại sảnh trấn Thanh Dương chỉ biên chế ba trăm người, lại không có quân trận phụ trợ, thực sự không có ích gì cho cuộc chiến.