Chương 458: Một tia hàn tinh xuất hiện
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hán tử bình phàm, chắc nịch này, làm một người nam nhân, gã giơ đao của mình lên.
Đây là người đầu tiên khởi xướng công kích nhằm vào tu sĩ siêu phàm.
“Liều mạng với bọn họ!”
Gã hô to.
Gã cũng nói không nói nên lời những câu quá xuất sắc, chỉ có thể khô cằn gào khan như vậy.
Nhưng gã dũng cảm, kiên định, không lùi bước chút nào.
Vèo!
Là một thanh trường đao.
Thanh trường đao Độc Cô Tiểu tung ra vì giúp đỡ Trúc Bích Quỳnh đã bị Thố Diện lấy tốc độ và sức mạnh gấp trăm lần phóng ngược trở lại.
Nó trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể Hồ Xuyên Tử, sau đó vẫn cứ bắn thẳng về hướng trấn Thanh Dương phía sau mọi người, cắm thật sâu vào một vách tường, sau đó chấn động không thôi!
Hồ Xuyên Tử gian nan mà quay đầu, không nhìn về phía lồng ngực trống rỗng của mình, mà là, nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu.
Sau đó gã ngã ầm xuống đất.
Trận xung phong dùng hết toàn lực này, cứ thế mà dễ dàng kết thúc.
Đối với Thố Diện mà nói, làm chuyện này không phức tạp hơn giẫm chết một con kiến.
Đám võ giả trong trấn sảnh Thanh Dương ở phía sau gã vốn đã sôi trào lên, bắt đầu xông về phía trước, nhưng đột nhiên im bặt lại.
Tất cả phẫn nộ cũng giống như ngọn lửa dũng khí, đều đã bị dập tắt dễ như trở bàn tay.
Dưới sự chênh lệch thực lực lớn như vậy, kết cục khi bọn họ xung phong liều chết, lại có thể đỡ hơn Hồ Xuyên Tử được bao nhiêu?
Độc Cô Tiểu ngơ ngẩn, phảng phất như mất đi khả năng nói chuyện.
Nàng ta cứ như không biết nhúc nhích thế nào.
Nàng ta chỉ ngơ ngẩn mà nhìn.
Nhưng ai lại để ý đến những người bình thường, bình phàm, bất lực này! Ai sẽ để ý tâm tình của bọn họ?
“Ta đã nói rồi đúng không?”
Là giọng nói của Hướng Tiền.
Y cười lên khe khẽ, vừa cười vừa nói như vậy.
Ong ong ong, ong ong ong.
Tiếng ong ong trầm thấp, hấp tấp.
Thanh âm này vang lên ở bốn phía trấn Thanh Dương, dày đặc nhưng ngắn ngủi, liên tục nhưng không ngừng.
Có ánh hàn quang.
Hàn quang rậm rạp từ bốn phương tám hướng, từ rất rất nhiều góc, tụ lại về hướng Hướng Tiền đang đứng.
Chờ những hàn quang đó tới gần mới khiến người ta có thể thấy rõ, đó là hư ảnh của từng thanh phi kiếm.
Đây là kiếm trận mà Hướng Tiền bày ra dưới sự thỉnh cầu của Khương Vọng.
Tất cả hư ảnh phi kiếm đều phóng ra đến trước mặt Hướng Tiền, sáp nhập vào thanh phi kiếm chân thật đang trôi nổi trước người y.
Chợt lóe rồi biến mất!
Mà tất cả phảng phất chỉ như ảo giác, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Chỉ có Hướng Tiền và phi kiếm của y.
Y vẫn mang dáng vẻ nghèo túng, râu ria xồm xoàm, đôi mắt cá chết không quan tâm chuyện gì kia.
Nhưng phi kiếm của y đã hoàn toàn bất đồng.
Không cần miêu tả cái gì là sắc nhọn, bởi nó chính là bản thân sắc nhọn.
Nhưng ngay vào lúc kiếm trận biến mất, ngón trỏ của Hướng Tiền hơi cong lên, sau đó bắn ra.
Phi kiếm cuốn lên tiếng huýt gió vô cùng dữ dằn điên cuồng, bắn vút ra, xuyên thủng tất cả những dòng khí hỗn loạn.
Sức mạnh không gian, nguyên khí, đạo thuật, đều không thể trở thành trở ngại của nó.
Hầu Cốt Diện Giả dịch chuyển cấp tốc trên không trung, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, giải phóng trạng thái thân pháp cực hạn, thật sự bày ra tốc độ [Thần hành].
Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, gã ta đã như một cái túi rách, té ngã xuống mặt đất.
Toàn bộ Thông Thiên Cung của gã ta đã hỏng mất, thân thể giống như cái sàng không ngừng rỉ ra đạo nguyên.
Đến chết mà gã ta vẫn mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng!
Thố Cốt Diện Giả không nói hai lời, lập tức bay nhanh đến bên cạnh Long Cốt Diện Giả.
Hướng Tiền cũng không vội truy kích, mà đi đến bên cạnh thi thể của Hồ Xuyên Tử.
Cũng không phải y có cảm tình gì với Hồ Xuyên Tử, y cũng không bi thương vì người này.
Nhưng y thật sự nhìn thấy được sự bất lực của bản thân trên người Hồ Xuyên Tử!
“Ta đã nói rồi đúng không?”
Hướng Tiền lại hỏi một câu như vậy.
Y nhìn thi thể Hồ Xuyên Tử mà nói: “Ngươi xem, nỗ lực thế nào cũng vô dụng đúng không?”
Y ngồi xổm xuống, muốn tiện tay khép lại đôi mắt chết cũng không nhắm lại của Hồ Xuyên Tử.
Nhưng khi y cúi đầu, y ngây ngẩn cả người.
Hồ Xuyên Tử thật sự đã chết.
Vô dụng, vô lực, thoạt nhìn không hề có giá trị gì mà chết đi.
Nhưng vẻ mặt trước khi gã chết lại thật thỏa mãn.
“Ta không biết đường có dài hay không, người có xa xăm hay không, Hướng gia, ta chỉ muốn nhìn thử, vậy là quá tốt rồi.”
Chỉ là nhìn thử, vậy là quá tốt rồi.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Hồ Xuyên Tử vẫn nỗ lực mà liếc nhìn Độc Cô Tiểu một cái.
Cứ như vậy?
Như vậy là quá tốt rồi?
Thế gian này có quá nhiều bất lực, đồng thời cũng có quá nhiều cam tâm tình nguyện!
Hướng Tiền đứng lên.
Như vậy là quá tốt rồi.
Sau đó y bước một bước về phía trước, búng tay một cái.
Phi kiếm lại bắn mạnh ra lần nữa, tiếng huýt gió dữ dằn điên cuồng kia khiến cho thanh phi kiếm này như một hung vật có được sinh mệnh!
Mọi chuyện nói ra thì cực chậm, nhưng trong lúc chiến đấu, thời gian trôi qua lại rất nhanh.
Lúc này Long Diện và Khương Vọng đang đứng trong không trung, cũng chỉ mới truy đuổi đánh giết được mười mấy hiệp mà thôi.
“Ngươi tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị giết chết!” Tiếng nói của Khương Yểm quanh quẩn ở Thông Thiên Cung.
Khương Vọng dán mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Long Cốt Diện Giả, thời thời khắc khắc đều thiêu đốt đạo nguyên, để có thể lập tức tránh đi thế công của hắn ta.
“Khương Vọng, ngươi biết mà, ta rất hiểu công pháp của Bạch Cốt Đạo.” Khương Yểm nói.
Diễm Lưu Tinh lại nổ tung lần nữa, Khương Vọng xuất hiện ở một góc khác trên không trung, tiện tay bắn ra mấy đóa Diễm Hoa xem như cách trở.
Tới thời khắc này ẩu đả kịch liệt như thế này, loại đạo thuật như Bạo Minh Diễm Tước và Diễm Hoa Chi Hải căn bản không kịp mở rộng, hơn nữa trước đó Diễm Hoa Chi Hải cũng đã chứng minh nó hoàn toàn bất lực trước Long Diện.
Đạo Thuật Thuấn Phát Phược Hổ và Diễm Hoa đều không có hiệu quả, nếu không phải Khương Vọng còn có ba kiếm Thiên Địa Nhân có thể thình lình tạo thành một chút uy hiếp thì sớm đã bị Long Diện bắt được.
Nhưng sau khi Long Diện đã quen thuộc với Diễm Lưu Tinh và kiếm thuật của Khương Vọng thì chuyện đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Nhược điểm của Long Diện nằm ở Thiên Linh, để ta ra đi, mười hơi thở là có thể giết chết hắn!” Khương Yểm hô.
“Câm miệng!” Khương Vọng đáp lại vào Thông Thiên Cung.
Bất kể thế nào, hắn cũng không có khả năng giao ra thân thể.