Chương 457: Là... Hồ Xuyên Tử.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bang bang!
Hai thi thể bị ném xuống mặt đất.
Thố Cốt Diện Giả vỗ vỗ tay, nhìn về phía chiến trường đang truy đuổi trên không trung, dịu dàng mà nói: “Ta cứ thắc mắc sao Long ca còn chưa kết thúc cuộc chiến đấu, thì ra tiểu tử này chạy trốn thật nhanh!”
Hầu Cốt Diện Giả cũng liếc nhìn lên không trung một cái, sau đó thì cười quái dị nói: “Cái này có khó gì?”
Gã ta nhấn mũi chân một cái, cả người bắn mạnh về hướng trấn Thanh Dương, giọng nói sắc nhọn bạo ngược, mỗi một câu đều nhằm vào Khương Vọng.
“Thiếu niên lang! Đây là nơi ngươi bảo hộ đúng không?”
“Quán triệt niềm tin của ngươi, thực tiễn đạo lý của ngươi?”
Gã ta lấy tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong, quấy lên dòng khí, trước người gã ta tụ lại một mũi khí sắc nhọn khổng lồ, hung hăng đâm vê hướng trấn Thanh Dương!
“Ngươi cứ trơ mắt... Nhìn bọn chúng chết sao?”
Hầu Cốt Diện Giả tấn công vào chỗ hiểm địa là vì muốn Khương Vọng quay ngược trở lại, sau đó thành thành thật thật bị Long Diện giết chết, hoặc ít nhất cũng dao động ý chí, trì hoãn tốc độ của hắn lại.
Nhưng Khương Vọng trên không trung mắt điếc tai ngơ, trước sau vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Long Cốt Diện Giả, lấy Diễm Lưu Tinh nắm chắc cơ hội né tránh.
Không phải hắn máu lạnh, không phải hắn thờ ơ không quan tâm tánh mạng của mọi người trong trấn Thanh Dương.
Mà trong tình cảnh lúc này, sự ôn nhu vô dụng chỉ là trói buộc! Hắn chết rồi thì căn bản không thể giải cứu cho những người đó, ngược lại tồn tại mới có cơ hội lật ngược tình thế.
Đối mặt với cường giả như Long Diện, chu toàn ngắn ngủi đã là dồn hết tâm lực, lại suy nghĩ về chuyện khác thì chỉ là tự tìm đường chết!
Mà Khương Vọng tuyệt đối không muốn chết.
Hắn tuyệt đối không muốn chết, tuyệt đối không chịu chết, cho dù... thực lực của Long Cốt Diện Giả mạnh đến mấy, làm người ta tuyệt vọng đến mấy!
...
Trương Hải chỉ là một tu sĩ Du Mạch Cảnh cả ngày si tâm vọng tưởng muốn luyện chế thành thần đan, Trúc Bích Quỳnh tuy có tu vi Thông Thiên Cảnh, nhưng thực lực còn kém xa cả Hồ Thiếu Mạnh, càng không có khả năng vượt cảnh mà chiến đấu.
Càng không cần phải nói những đến những võ giả phàm tục kia.
Hầu Cốt Diện Giả có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong mang mục đích uy hiếp đánh đến, thế như hổ vào đàn dê, mắt thấy sắp sửa diễn ra một trận tàn sát.
Bỗng nhiên.
Một tia hàn tinh xuất hiện!
Một tia hàn tinh xuất hiện trong mắt Hầu Cốt Diện Giả.
Vừa xuất hiện thì loại sắc nhọn cực hạn này cũng đã xuyên thủng dòng khí.
Lấy sắc bén để phá sắc bén, thế động kim nứt đá này đã đến trong giây lát.
Hầu Cốt Diện Giả phát ra một tiếng kêu quái lạ, Pháp Tướng Cốt Hầu chợt lóe rồi lướt qua. Cả người lập tức xoay chuyển ở nửa đường, một bước lên trời, liên tục thay đổi chín phương vị, rốt cuộc mới chờ đến lúc điểm hàn tinh này suy yếu đi.
Đôi tay của gã ta run lên, đã tung ra hai thanh chủy thủ, đan xen trước người.
Đang!
Gã ta liên tiếp lui bảy bước mới đứng vững, mà rốt cuộc cũng thấy rõ điểm hàn tinh xuất hiện ở trước mặt là cái gì...
Đó là một thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung!
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Hầu Cốt Diện Giả.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người ở trấn Thanh Dương, Hướng Tiền lười nhác đi về phía trước rồi đứng lại, không hề che giấu tu vi Đằng Long Cảnh.
Tịnh chỉ chỉ xẹt qua một cái, thanh phi kiếm này bỗng nhiên lập loè, phát ra tiếng rít cực kỳ sắc bén, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố, lại lao đến phía trước Hầu Diện.
“Thố Diện hỗ trợ!”
Hầu Cốt Diện Giả không chút qua loa, lập tức triệu hoán giúp đỡ, đồng thời vận lên Pháp tướng Bạch Cốt, nhanh nhẹn linh hoạt xoay chuyển trên không trung, lưu lại vô số những hư ảnh.
Bí pháp mười hai thần tướng của Bạch Cốt Đạo, ai cũng có sở trường riêng, mà ở Pháp tướng của Hầu Diện thì tinh thông về tốc độ, nhanh nhẹn linh hoạt hơn trăm lần, được gọi là “Thần hành” !
Nó cũng linh hoạt không thua gì phi kiếm kia.
Trong thoáng chốc, nơi đây đồng thời xuất hiện hai chiến trường đang truy kích, Long Diện truy kích Khương Vọng, phi kiếm của Hướng Tiền thì truy kích Hầu Diện.
Mà bên kia, Thố Cốt Diện Giả đã nhảy lên cao cao, trực tiếp nhấc chân lên cao một cái, đương đầu áp chế, muốn đánh vỡ chiến cuộc!
Chỉ từ tiếng gió lạnh thấu xương kia cũng đủ thấy được uy thế của thức này.
Chỉ thấy hoa mắt, trước người lại xuất hiện hai hán tử nghèo túng vung ra phi kiếm.
Là Trúc Bích Quỳnh đúng lúc phát động ảo thuật.
“Hây da!”
Thố Diện khẽ kêu một tiếng, thân quấn bích quang, trực tiếp lấy tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong để chấn nát cả ảo thuật che mắt.
Trúc Bích Quỳnh hộc máu mà lui lại.
Nhưng có sự cản trở này, Hướng Tiền đã nhúc nhích ngón trỏ.
Hàn quang đâm một cái vào Hầu Diện, lại lóe lên, đã ép đến sát ngực Thố Diện!
Thố Cốt Diện Giả không thể không xoay người, chiếc chân như roi dài lập tức đổi chiều, muốn cản trở thế kiếm.
“Đối mặt với ta mà ngươi dám hồi kiếm!”
Tiếng quát của Hầu Diện chưa dứt thì đã xếp chéo song chủy thủ, cắt xéo vào trước yết hầu. Chủy thủ chưa đến thì hai tuyến sắc nhọn đã giũ ra trước.
Hướng Tiền chỉ đành tránh lui, đồng thời khuấy động phi kiếm, vứt bỏ Thố Diện, để phi kiếm quay về trước người.
Đang đang đang đang!
Chủy thủ và phi kiếm liên tục giao kích.
Mà Thố Cốt Diện Giả ở không trung trực tiếp bật người nhảy dựng lên, thân quấn bích quang, nâng đầu gối đâm về hướng Trúc Bích Quỳnh!
Ả ta quyết ý giết chết vướng bận này trước, lại xoay người cùng đánh với Hầu Diện.
Trúc Bích Quỳnh liên tục dẫn động ảo thuật, nhưng lại không cản trở được Thố Diện mảy may.
Thực lực chênh lệch quá lớn, nàng ta căn bản không cách nào mê hoặc đôi mắt Thố Diện. Ảo thuật liên tục bị phá tan, cũng không ngăn được máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng.
Thố Diện nâng đầu gối đến gần, nhưng bỗng nhiên khựng lại rồi xoay tay, bắt được một thanh trường đao vẫn còn đang chấn động.
Ả ta quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy đôi mắt của Độc Cô Tiểu.
Nhìn đôi mắt này... Từ kiên định chuyển thành kinh sợ rối loạn.
Chuôi đao này là Độc Cô Tiểu tung ra vì cứu Trúc Bích Quỳnh, nàng ta đã luyện võ nghệ một quãng thời gian, kình lực chính xác mà không thiếu sót, điều khó được chính là nắm bắt thời cơ rất đúng lúc.
Nhưng đối với những cường giả như Thố Diện thì đòn tấn công này lại quá bé nhỏ không đáng kể chút nào.
Nhưng vào ngay lúc này, lại có một tiếng nói kiên định dũng cảm vang lên.
“Các huynh đệ trấn Thanh Dương! Phía sau chính là quê nhà, chúng ta còn có thể lui lại hay sao?”
Là... Hồ Xuyên Tử.