Chương 462: “Trọng Huyền gia chúng ta cũng không thể thu thủ hạ yếu như vậy.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng nghe vậy thì liếc nhìn một cái.
“À, là người của Tịch gia.” Hắn ta nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Chúng muốn rời khỏi Dương Quốc, bị chúng ta bắt giữ.”
“Vậy hiện tại là...”
“Đương nhiên là giết chết.” Trọng Huyền Thắng nhìn Khương Vọng, cười cười: “Tịch gia không phải cũng từng đối phó huynh sao?”
Cảm giác trong lòng Khương Vọng cực kỳ vi diệu.
Hắn đương nhiên không tồn tại cảm tình gì với người của Tịch gia, nhưng chung quy cũng tận mắt nhìn thấy Tịch Tử Sở giãy giụa vì gia tộc này như thế nào, chỉ không ngờ là, tuy rằng trốn thoát được sự trừng phạt của Dương Quốc, lại rơi vào tay của quân Tề.
“Không phải Tịch gia đã sớm rút lui sao? Hẳn cũng không đến mức có dịch độc đúng không?” Khương Vọng hỏi.
Tịch gia lập tức rời đi ngay vào bước đầu khống chế dịch hạch ở Gia Thành, nếu có người nào bị nhiễm dịch, hẳn sẽ không mang đi mới đúng.
“Ngay khi xuất hiện trường hợp người bị dịch đầu tiên liên quan đến siêu phàm, Dương Quốc đã không còn ai có khả năng rời đi cả.” Trọng Huyền Thắng nói: “Bao gồm một ít người trong Tịch gia, đều là bắt lại được ở ngoại cảnh. Ngươi không cho rằng, sự khống chế của chúng ta đối với Dương Quốc, chỉ là bắt đầu vào lúc đại quân tiếp cận đúng không?”
“Vậy tại sao lúc ấy chỉ là giam giữ, hiện tại lại muốn ra tay giết chết?”
“Chúng ta xuất binh là có danh nghĩa, đương nhiên không thể tùy ý giết hại người của Dương Quốc.” Trọng Huyền Thắng nói.
Khương Vọng hơi không biết nói gì: “Cho nên, hiện tại là đang dùng danh nghĩa gì?”
“Cấu kết với Sở quốc!” Một tiếng nói vang lên ở phía trước.
Khương Vọng giương mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy Trọng Huyền Trử Lương đang bước tới.
Hoàn toàn bất đồng với lần gặp mặt ở thành Nam Dao lúc trước, Trọng Huyền Trử Lương xuất hiện trong quân không giận tự uy, ánh mắt cũng không sắc bén, lại khiến người ta đột nhiên cảm thấy ứa ra mồ hôi lạnh, không thở nổi.
“Ra mắt đại soái.”
Khương Vọng quy quy củ củ mà hành lễ, mới có chút kinh ngạc mà hỏi: “Tịch gia cấu kết với Sở quốc?”
Trọng Huyền Trử Lương đầu tiên là liếc nhìn Trọng Huyền Thắng một cái, làm cho tên béo này cúi đầu xuống như đà điểu, sau đó mới nói với Khương Vọng: “Ngươi xem, ngươi giết tên gia chủ kia của Tịch gia, tên là Tịch Tử Sở. Chẳng phải là con của Sở? Còn có gia chủ tiền nhiệm kia tên là Tịch Mộ Nam, Sở quốc nằm ngay ở Nam Vực, hắn ta mộ cái gì?”
Khương Vọng:...
Đây hoàn toàn chính là tội danh không có căn cứ. Sở quốc tuy là nước bá chủ Nam Vực, nhưng vị trí địa lý thực tế hẳn là ở phía Tây Nam Dương Quốc mới đúng. Mộ Nam đã là quá sức gượng ép, hơn nữa lấy tên để làm chứng cứ, bản thân chuyện này đã rất vô nghĩa.
Nói những lời không có ý nghĩa, tôn sùng nhổ cỏ tận gốc cũng không chỉ có một người, bị diệt tộc cũng không chỉ có một mình Tịch gia.
Trọng Huyền Trử Lương nói bọn họ cấu kết với Sở quốc, không cấu kết cũng phải cấu kết.
Không liên quan đến Khương Vọng, hắn cũng không quản được, cũng không tính quản.
Chỉ là...
“Vậy những sĩ tốt mà ta mang đến thì sao?” Khương Vọng hỏi Trọng Huyền Thắng.
Ánh mắt Trọng Huyền Thắng có chút lập loè: “À, cái này, cuối cùng vẫn phải xem trong quân...”
Khương Vọng vội hỏi: “Cũng không thể để ta lừa gạt bọn họ tới, sau đó giết chết toàn bộ gần năm ngàn người đúng không?”
“Ngươi muốn bổn soái buông tha cho những tên Dương Quốc đó?” Trọng Huyền Trử Lương hỏi.
Đối thoại giữa Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng rõ ràng là đang thăm dò thái độ của Trọng Huyền Trử Lương, Trọng Huyền Trử Lương sẽ không đến mức nhìn không ra. Cho nên ông ta cũng hỏi cực kỳ trực tiếp.
“Ta không dám xen vào quân lược của đại nhân.” Khương Vọng thành khẩn mà nói: “Chỉ vỏn vẹn hơn bốn ngàn tên sĩ tốt Thành Vệ quân đầu hàng của Gia Thành mà ta mang đến thôi.”
Trọng Huyền Trử Lương lạnh nhạt hỏi: “Lý do?”
Trọng Huyền Thắng đi về hướng chính giữa hai người, muốn nói cái gì đó, lại bị Trọng Huyền Trử Lương liếc nhìn một cái làm cho rụt trở về.
Hắn ta chỉ đành xoay người, liên tục nháy mắt với Khương Vọng.
“Bọn họ là tù binh của ta.” Khương Vọng nói.
“Khi ta tiếp nhận đầu hàng đã hứa hẹn với bọn họ, đầu hàng thì miễn chết. Ta không phải một kẻ nói dối. Trước kia không phải, về sau cũng không muốn làm vậy.”
Trọng Huyền Trử Lương lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói gì.
Ông ta không nói một lời, không có một động tác, thậm chí căn bản không bùng nổ khí tức.
Nhưng áp lực của sự im lặng kia gần như đã ép đến người ta khụy xuống.
Cho đến giờ phút này, Khương Vọng mới thật sự cảm nhận được sức nặng của cái tên “Hung Đồ”.
Nếu nói không khẩn trương, không thấp thỏm, đó là không có khả năng.
Nhưng Khương Vọng cũng hoàn toàn nói ra những câu nói trong lòng.
Cho dù nếu Trọng Huyền Trử Lương kiên trì giết người, hắn cũng không có cách nào.
Hắn coi Trọng Huyền Thắng là bằng hữu, bởi vì Trọng Huyền Thắng, nên cũng coi Trọng Huyền Trử Lương là trưởng bối.
Nhưng nếu Trọng Huyền Trử Lương không tôn trọng danh dự của hắn, hắn sẽ không bỏ qua việc này được, nó sẽ trở thành một vướng mắc, một cái gai trong lòng hắn.
Tiêu chuẩn đạo đức cá nhân, giá trị phán đoán thậm chí là cái nhìn đối với thế giới, đều là mỗi người mỗi khác, không cần áp đặt.
Nhưng vấn đề “Tôn trọng” là rất quan trọng.
“Cái này đúng đó.” Trọng Huyền Thắng mở miệng nói: “Ta đã nói ở trấn Thanh Dương là lấy danh nghĩa của Trọng Huyền Thắng để thu hàng bọn họ, bọn họ cũng vui lòng cống hiến sức lực cho ta, còn không phải đi thẳng một mạch chạy về quân doanh với ta hay sao?”
Hắn ta căng da đầu cười nói với Trọng Huyền Trử Lương: “Trọng Huyền gia chúng ta cũng chưa từng nói không giữ lời mà.”
Trọng Huyền Trử Lương làm như không thấy “Trò mèo” của hắn ta, chỉ nhìn chăm chú vào Khương Vọng thật lâu.
Thấy trước sau nét mặt Khương Vọng vẫn không thay đổi, khóe miệng ông ta bỗng hơi nhếch lên, cười: “Ngươi nói không sai, làm người phải biết giữ lời hứa. Tiểu Thắng thật sự phải học tập ngươi nhiều, cái dáng vẻ mệt người này của nó cũng không biết là giống ai.”
“Những người này thì không giết, nhưng phải giam lại, nhìn xem sau cuộc chiến sẽ đưa đi đâu làm lao dịch.”
“Trọng Huyền gia chúng ta cũng không thể thu thủ hạ yếu như vậy.”
Lời này giống như cảnh báo lại như mỉa mai, nhưng cũng đã giữ lại mặt mũi cho Khương Vọng.
Nói xong, Trọng Huyền Trử Lương cũng không đợi Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng lại nói thêm gì, ông ta đã tự quay người rời đi.