Chương 461: Bằng hữu tới
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rõ ràng người này đang ở trong quân, không được khinh suất ra tay, thậm chí cả liên lạc với bên ngoài cũng không được phép.
Nhưng ngay khi chặn lại Tiền chấp sự hoảng không chọn đường, biết được Long Cốt Diện Giả hiện thân ở trấn Thanh Dương, hắn ta vẫn lập tức đuổi đến đây.
Mà chỉ có hắn ta và Thập Tứ đến đây, chứng minh hắn ta có tự tin dựa vào hai người bọn họ cũng đủ để giết chết Long Diện mạnh nhất trong mười hai Cốt Diện...
“Là nội bộ của Bạch Cốt Đạo xảy ra vấn đề.” Khương Vọng khẽ lắc đầu, mơ hồ thuật lại tình huống ngay lúc đó.
“Sứ giả Bạch Cốt Trương Lâm Xuyên? Vì sao hắn ta phải sai khiến Thố Diện hại chết Long Diện?” Trọng Huyền Thắng như đang suy tư gì đó.
Khương Vọng nhìn hắn ta một cái, không nói gì.
Đương nhiên lời này của Trọng Huyền Thắng không thành vấn đề, nhưng không thể nghi ngờ là đang thể hiện sự quen thuộc đối với Bạch Cốt Đạo.
Trọng Huyền Thắng thuộc thế gia đỉnh cấp của Tề Quốc, vì sao biết đến một tà giáo ở tiểu quốc cách đây vạn dặm?
Trừ phi, có lẽ phía Tề Quốc sớm đã phát hiện chuyện Bạch Cốt Đạo mưu tính ở Dương Quốc. Lại liên hệ đến lần đại quân Tề Quốc vây cảnh này... Hình như mọi chuyện đã rõ ràng mạch lạc.
Trọng Huyền Thắng ý thức được mình nói lỡ, nhưng hắn ta cũng không giải thích cái gì. Trên thực tế nếu không phải đang đối mặt với Khương Vọng, có chút lơi lỏng, hắn ta căn bản không có khả năng nói lỡ tình huống này.
Hắn ta tránh đi không nói, nhìn nhìn binh lính đầu hàng chằng chịt ngoài trấn, hỏi: “Huynh tính làm gì đám tù binh này?”
“Ngươi có ý kiến gì không?” Khương Vọng hỏi.
“Nếu ngươi không tính...” Trọng Huyền Thắng suy nghĩ: “Ta bắt giữ mang về trong quân cũng được.”
Tất nhiên Khương Vọng có thể lĩnh hội phần hắn ta không nói ra. Đơn giản là tàn sát hố sát ngay tại chỗ...
Nhưng hắn không tính làm như vậy, chỉ hỏi nhằm vào lựa chọn sau: “Khó xử không?”
Sở dĩ hỏi như vậy là vì đến tận bây giờ quân Tề chỉ lấy danh nghĩa bảo vệ Đông vực mà phong tỏa lãnh thổ Dương Quốc thôi, trừ chuyện không cho ra vào thì vẫn chưa có hành động khác. Có thể thấy được quân Tề có suy tính của chính mình, hơn nữa cũng luôn cường lực quán triệt.
Chưa chắc họ đã nguyện ý tiếp nhận đám tù binh này.
“Không có gì khó xử.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu: “Những người này tập kích sản nghiệp của Trọng Huyền gia ta, huynh chỉ phản kích mà thôi. Về tình về lý, nơi nào cũng nói thông cả.”
Nếu thả đám sĩ tốt Thành Vệ quân của Gia Thành này lại khó tránh khỏi trở thành đao của người khác, mà trấn Thanh Dương cũng không có đủ điều kiện giam giữ nhiều người như vậy. Cho nên trước đó Khương Vọng mới cảm thấy khó xử.
Hiện tại thấy Trọng Huyền Thắng nói như vậy, hắn lập tức nói: “Vậy ngươi trực tiếp mang đi đi.”
Trọng Huyền Thắng cười cười: “Còn phải làm phiền ngươi áp giải về, những người này là đầu hàng với ngươi, chỉ sợ ta và Thập Tứ khó có thể đàn áp.”
Khương Vọng không tin hắn ta và Thập Tứ thật sự không có cách nào với đám sĩ tốt này, nên Trọng Huyền Thắng nói như vậy thì khẳng định còn có ý khác.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc để hỏi.
“Được.” Khương Vọng trực tiếp đồng ý: “Ta đi dặn dò một chút sự vụ của trấn Thanh Dương trước.”
Hắn vốn chuẩn bị nhờ Trúc Bích Quỳnh hỗ trợ một tay, tuy nàng ta không đủ thông thạo sự đời, nhưng dù sao cũng có tu vi siêu phàm, hơn nữa thương thế nhẹ hơn Hướng Tiền.
Chỉ không ngờ chính là, Độc Cô Tiểu thất hồn lạc phách chủ động tiếp nhận gánh nặng: “Giao cho ta làm đi, lão gia.”
“A, được.”
Khương Vọng chỉ chần chờ một chút rồi chấp nhận. Sự vụ cụ thể trong trấn Thanh Dương vốn vẫn luôn do Độc Cô Tiểu phụ trách, hơn nữa thời điểm này... Chỉ sợ nàng ta rất cần đến cảm giác “Được cần đến”.
Nhìn bóng dáng Khương Vọng vội tới vội đi, dặn dò không ngừng, Trọng Huyền Thắng chớp chớp mắt, không nói gì.
“Nói đi, bảo ta đưa tù binh đến quân doanh, rốt cuộc là có chuyện gì?” Rời khỏi trấn Thanh Dương không lâu, Khương Vọng đi cuối cùng đội ngũ để áp trận lên tiếng hỏi Trọng Huyền Thắng.
Đám sĩ tốt Thành Vệ quân đầu hàng của Gia Thành rất ngoan ngoãn, trên đường đi đều thành thành thật thật.
Lúc này Thập Tứ một mình đi đằng trước dẫn đường, đám binh đầu hàng chi chít theo sát phía sau, mà Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng thì đi ở cuối áp trận.
“Đi gặp thúc phụ của ta.” Trọng Huyền Thắng nói.
“Lần này quân Tề là do thúc phụ của huynh thống soái?” Khương Vọng lắp bắp kinh hãi.
Nếu Hung Đồ rời núi thì không có khả năng làm phó cho ai. Cho nên giờ phút này Trọng Huyền Trử Lương ở trong quân, đã chứng minh lần chiến sự này là do ông ta chủ đạo.
“Tới rồi sẽ biết.” Trọng Huyền Thắng chỉ cười.
Tên béo này lại không chịu nói thẳng ra, nhưng Khương Vọng cũng tự biết không thể dụ hắn ta khai ra, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Hắn vừa đẩy ra Thiên Địa Môn, vẫn có không ít đề tài có thể thảo luận với Trọng Huyền Thắng ở phương diện tu hành.
Hai người vừa nói vừa hơi đánh thử, thời gian trôi qua cũng cực nhanh.
Đám sĩ tốt Thành Vệ quân Gia Thành tuy không siêu phàm lắm, nhưng người nào cũng thân cường thể tráng, lại trải qua rèn luyện quân trận binh gia, hành quân bình thường cũng không làm khó dễ được họ.
Trọng Huyền Thắng càng không phải người sẽ quan tâm thể lực của bọn họ, đây gần như là tốc độ cực hạn để xua đuổi những sĩ tốt đầu hàng này ra tới bên ngoài biên cảnh.
Có quan hệ với Trọng Huyền Trử Lương, bọn họ không bị quá nhiều trở ngại, trực tiếp tới được phụ cận soái doanh.
Đương nhiên, trước đó, Trọng Huyền Thắng đã thuật lại tình huống với một viên tướng lãnh trong doanh, tên tướng lãnh kia tiếp nhận những sĩ tốt Thành Vệ quân của Gia Thành.
Đã tới đại bản doanh của quân Thu Sát, đám sĩ tốt của Gia Thành càng không dám tìm đường chết, tuy rằng người nào cũng đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn quy quy củ củ mà nghe quân lệnh phân phó.
Khương Vọng đã từng nhiều lần đi qua quân doanh của Thành Vệ quân trong thành Lâm Phong Trang quốc, bất kể nói từ góc độ nào, Thành Vệ quân của thành Lâm Phong cũng không thể xem như quân yếu, đội quân này cũng xem như biểu hiện anh dũng trong đại họa Bạch Cốt Đạo... Tuy rằng đa số đều chết vào địa tai, cả cơ hội kết trận đối địch cũng không có.
Vừa nhìn thoáng qua quân doanh quân Thu Sát cũng có vẻ tương tự, nhiều lắm là địa bàn lớn chút, sĩ tốt nhiều hơn chút.
Nhưng tự mình đi vào trong doanh địa thật lớn này mới cảm nhận được khí Quân Sát gần như áp chế đạo nguyên trong cơ thể đến khó có thể nhúc nhích, Khương Vọng đã thật sự cảm nhận được cái gì là cường quân thiên hạ.
Một đội sĩ tốt áp giải một đám người đi ra ngoài.
Khương Vọng nhìn vài người trong đó có hơi quen mặt, hình như đã từng nhìn thấy ở nơi nào, hắn liền hỏi: “Những người này là ai?”