Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 464: Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng

Chương 464: Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng nói thật nhẹ mà lại tràn ngập dã tâm: “Đại quân của thúc phụ ở bên ngoài, vây khốn cánh bánh này, cũng bảo vệ cái bánh này. Mà huynh ở bên trong, ăn mòn cái bánh này. Huynh đã làm càng tốt ở trấn vực Thanh Dương, bộ dáng xấu xí của đám quan liêu ở Dương Quốc càng rõ ràng. Trong thời điểm bất ổn này, huynh phải xây dựng trấn Thanh Dương thành một thế ngoại đào nguyên, làm nó trở thành nơi mà tất cả người của Dương Quốc hướng tới. Có một nơi như trấn Thanh Dương tồn tại, chính nó có thể làm triều đình Dương Quốc mất hết nhân tâm.”
Hắn ta đã để lộ mục tiêu của mình vào lúc này.
Suy nghĩ trước đó của Khương Vọng là sáp nhập tất cả làm ăn của Trọng Huyền gia ở lãnh thổ Dương Quốc lại, coi nó trở thành kho lúa của Trọng Huyền Thắng. Nhưng mà bản nhân Trọng Huyền Thắng muốn càng nhiều, mục tiêu cũng lớn hơn nhiều.
Bất kể hắn ta trả giá đại giới bao lớn, để Tề Quốc xuất binh Dương Quốc, làm Trọng Huyền Trử Lương trở thành chủ soái lĩnh quân. Bọn họ cũng không thể nào hưởng trọn toàn bộ Dương Quốc, nhưng bọn họ có thể có được quyền lực “Chia bánh”.
Chia phần cho ai, không chia cho ai, cho ai nhiều, cho ai ít... Có thể dễ như trở bàn tay mà dệt nên một mạng lưới lợi ích.
Có thể nói, nếu lần này Trọng Huyền Trử Lương thành công lấy được Dương Quốc, thu về làm cương vực của Tề Quốc, thật ra vinh dự công huân gì đó là cái tiếp theo thôi, cơ hội chia bánh sau đó mới là trọng điểm.
Đủ để khiến thế lực phía Trọng Huyền Thắng lăn tròn bành trướng, cụ thể có thể bành trướng bao nhiêu lần thì phải xem cụ thể phân chia như thế nào?
“Tất cả những chuyện ta làm ở trấn Thanh Dương, không phải là đang diễn kịch.” Khương Vọng nói.
“Đương nhiên ta biết.” Trọng Huyền Thắng nói: “Nhưng huynh phải giúp ta.”
“Ta biết làm thế nào.” Khương Vọng nói, sau đó lấy ra Thiên Thanh Vân Dương đã thu nhỏ lại một nửa từ hộp trữ vật: “Cái này cho huynh, trước đó có nói qua.”
Trọng Huyền Thắng không chút ngượng ngùng mà nhận lấy, bời vì trước kia đã nhắc tới.
Khương Vọng ra đi, không nán lại lâu ở quân doanh. Thương thế của Hướng Tiền chưa lành, hiện tại trấn Thanh Dương không có cường giả tọa trấn, cần hắn nhanh chóng chạy về.
Hắn vĩnh viễn sẽ không hỏi Trọng Huyền Thắng đã lập kế hoạch khi nào, quyết định được ăn cả ngã về không, mưu đồ toàn bộ Dương Quốc khi nào.
Có phải lúc trước ở thành Nam Dao ngoài, khi nhờ hắn tới Dương Quốc thì đã lên kế hoạch chuyện hôm nay hay không.
Hắn chỉ cần biết, sau khi biết được Long Diện đến đó, Trọng Huyền Thắng đã lập tức chạy tới trấn Thanh Dương.
Vậy là đủ rồi.
Mỗi người đều có suy nghĩ, nguyên tắc, riêng tư, bí mật của chính mình.
Giữa bằng hữu, đơn giản là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.

Bên trong soái trướng, Trọng Huyền Trử Lương ngồi ở ghế trên, nhìn thấy một bản địa đồ thật lớn treo ở phía trước.
Trọng Huyền Thắng thật thận trọng mà đứng ở phía sau, không phát ra một chút âm thanh.
Qua hồi lâu, Trọng Huyền Trử Lương chợt lên tiếng: “Khương Vọng thật sự là một nhân tài, nhưng hắn có suy nghĩ và nguyên tắc của chính mình, sẽ không trung thành không có điểm mấu chốt với ngươi, không dễ khống chế.”
“Cái ta cần không phải trung thành, mà là bằng hữu.” Trọng Huyền Thắng nói.
Không biết Trọng Huyền Trử Lương nghĩ tới cái gì, ánh mắt ông ta trở nên phức tạp trong một chớp mắt: “Người ngồi trên cao không có bằng hữu.”
“Khương Vọng này coi trọng chữ tín, nhìn như bình thản, nhưng kiêu ngạo đều nằm trong xương tủy. Nếu ta chỉ coi hắn như thủ hạ, vậy sẽ tạo ra một địch nhân cho bản thân, còn không bằng sớm duy trì khoảng cách.”
“Ta thấy dường như hắn có cảm tình với trấn Thanh Dương kia, chẳng phải buồn cười sao?”
“Hoàn toàn tương phản, đây đúng là điểm đáng quý!” Trọng Huyền Thắng nói: “Hạng người âm mưu quỷ quyệt, tàn nhẫn thích giết chóc, lãnh khốc vô tình, Trọng Huyền gia chúng ta còn thiếu những loại người này sao? Thậm chí toàn bộ thiên hạ Tề Quốc, chưa bao giờ thiếu những kẻ như thế này. Nơi nơi đều có, lan tràn!”
“Mà kiểu người như Khương Vọng mới là đáng quý, mới sẽ khiến mọi người tin tưởng. Không phải hắn cần chúng ta, mà là chúng ta cần một người hành sự quang minh như vậy. Trừ hắn ra, chúng ta còn có ai có thể lập thành cờ xí, thắng được nhân tâm ở trấn Thanh Dương?”
“Đại soái, có đôi khi ta sẽ nghĩ.” Trọng Huyền Thắng nói: “Nếu có một ngày ta mất đi tất cả, chỉ có thể hai bàn tay trắng đối mặt với Trọng Huyền Tuân, như vậy còn ai sẽ đứng bên cạnh ta? Thập Tứ thì nhất định, mà Khương Vọng hẳn cũng vậy.”
“Mà trừ hắn ra, ta cũng không tìm ra người thứ hai ‘hẳn cũng vậy’.”
“Ngài hỏi ta vì sao lại ủng hộ hắn như thế, đây là lý do.”
Sau khi Trọng Huyền Trử Lương nghe xong, vừa không tỏ vẻ đồng ý, cũng không phủ định, mà là xoay qua một đề tài khác, ông ta hỏi: “Ngươi thấy Trương Vịnh kia như thế nào?”
“Vụ án diệt môn của Phượng Tiên Trương thị là do Thập Nhất hoàng tử hạ lệnh tra rõ, cụ thể là thanh bài bộ đầu Lâm Hữu Tà phụ trách. Hung thủ có tu vi Nội Phủ Cảnh, thân phận không rõ.”
Trọng Huyền Thắng không nói thẳng đến Trương Vịnh, ngược lại còn nhắc đến cường giả Nội Phủ Cảnh tiêu diệt cả nhà Phượng Tiên Trương thị kia.
“Không có giao thủ với thanh bài bộ đầu, chứng minh sợ để lộ gốc gác của mình.
Vừa bị phát hiện thì đã lập tức tự sát. Chứng minh sớm đã có giác ngộ hi sinh.
Một người cả chết cũng không sợ, lại sợ hãi để lộ gốc gác. Chứng minh chuyện gã mưu đồ đằng sau còn lớn hơn sinh tử cá nhân của bản thân.
Nằm bên trên cả sinh tử, hoặc là ái, hoặc là hận. Mà ta càng có khuynh hướng là loại sau.”
Trọng Huyền Trử Lương không nói gì.
Trọng Huyền Thắng tiếp tục nói: “Công pháp truyền cho đời sau sớm đã thất truyền, càng không bảo tồn được danh khí, cả sản nghiệp cũng không còn lại bao nhiêu! Trương thị quận Phượng Tiên có cái gì đáng để người ta mưu đồ như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có ‘họ Trương Phượng Tiên’ đã từng huy hoàng kia.”
“Nhìn như không có bất cứ sơ hở gì để lại, nhưng bản thân việc này đã là sơ hở.”
“Để Trương Vịnh đi theo Thập Nhất hoàng tử đi, ta không tính đoạt nhân tài này.”
Mãi đến lúc này, Trọng Huyền Trử Lương mới gật gật đầu: “Ngươi nhìn người nhìn việc đều có vài phần tài giỏi. Cũng vì thế mà lựa chọn của ngươi có thể để ta tin tưởng vài phần. Nhưng đã vi phạm quân pháp, khó thoát chịu phạt, tự đi nhận một trăm quân côn đi.”
Ở trong quân, Trọng Huyền Thắng không dám cợt nhả, chỉ nghiêm nghị hành quân lễ rồi vén rèm đi.
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất