Chương 466: Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Duy Ngã Kiếm Đạo... Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh.”
Rời khỏi chỗ ở của Hướng Tiền, Khương Yểm nói như vậy trong Thông Thiên Cung.
Ngay vào lúc nghênh chiến Long Diện, gã nhiều lần yêu cầu thay thế xuất chiến, tuy rằng biểu hiện dáng vẻ không muốn Khương Vọng chết trận, nhưng gã nghĩ gì trong lòng thì bản thân cũng rất rõ ràng, bởi vậy gã lại khiến Khương Vọng phản cảm và cảnh giác lần nữa.
Khương Vọng trải qua quá nhiều chuyện, tuyệt đối sẽ không giao sinh tử của mình cho người khác, đặc biệt là một thứ lai lịch không rõ như Khương Yểm này.
Trước kia gã không có thói quen nói chuyện phiếm, lúc này mở miệng nói chuyện, đại khái là suy xét muốn làm dịu quan hệ. Đồng thời cũng không phải không có dụng ý muốn bày ra giá trị - Bản thân chuyện mở rộng tri thức đã là một loại giá trị hiếm có.
“Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh?”
Khương Vọng không có khả năng không hiếu kỳ về thuật Phi Kiếm mà Hướng Tiền dùng để đối kháng với cường giả Nội Phủ Cảnh.
“Giới tu hành phát triển cho tới bây giờ, đã trải qua rất nhiều lần biến cách. Nói không rõ cụ thể là thời đại nào, tóm lại là ở hiện thế, không xa xôi như thuộc về cận cổ.” Khương Yểm than thở: “Đó là thời đại thuật Phi Kiếm thịnh hành.”
Khương Vọng vẫn biết rất rõ khái niệm “Thời đại”, tuy rằng hắn hầu như hoàn toàn không biết gì đối với những lịch sử phủ đầy bụi đó.
Ở trước hiện thế, vô số năm tháng của ngày xa xưa, chẳng qua bậc tiên hiền phân chia nó ra thành bốn thời đại, lần lượt là thời đại viễn cổ, thượng cổ, trung cổ và cận cổ.
Mà bốn thời đại này có bề dày lịch sử cực lớn, mỗi một thời đại đều có thể phân nhỏ ra một ít nữa.
Phân chia thời đại không chỉ dựa vào thời gian, sự kiện, cũng không đơn thuần chỉ nằm trong phạm vi chính trị, văn hóa, nhưng chúng lại đều được công nhận.
Tỷ như thời đại cận cổ trong lời nói của Khương Yểm đã bao gồm “Thời đại Chư Thánh”, “Thời đại Nhất Chân” vân vân.
Còn về phần hiện thế, lại phải tính từ lúc năm bắt đầu Đạo lịch, cho tới nay đã có ba ngàn chín trăm mười tám năm.
Đương nhiên, nói là năm bắt đầu của đạo lịch là đánh dấu kỷ nguyên mới bắt đầu, nhưng cũng không đại diện cho lịch sử của đạo môn.
Lịch sử bách gia Chư thánh đều phải ngược dòng về thời gian càng thời xưa.
Cái gọi là năm bắt đầu của đạo lịch, thật ra nên nói là kỷ niên bắt đầu lại của đạo lịch.
Trở lại lời nói của Khương Yểm, “Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh” mà gã nói, nó đã xuất hiện trong lịch sử ba ngàn chín trăm mười tám năm qua, đã từng thuộc về duy nhất một thời đại nào đó.
Khương Vọng hỏi: “Ý ngươi là thuật Phi Kiếm mà Hướng Tiền tu luyện, chính là Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh?”
“Thời đại thuật Phi Kiếm thịnh hành, có ba đại kiếm đạo, chính là kiếm đạo tuyệt thế đứng ở đỉnh cao thời đại. Thế gian không có gì sánh bằng, nên được gọi là tuyệt đỉnh.” Khương Yểm nói: “Duy Ngã Kiếm Đạo mà Hướng Tiền này tu luyện chính là cái thứ nhất. Lai lịch của hắn không đơn giản, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Nếu được xưng là tuyệt đỉnh của thời đại kiếm đạo, như vậy Hướng Tiền lấy thực lực yếu hơn một cảnh giới để đối kháng cường giả Nội Phủ Cảnh, cũng không khó lý giải như vậy. Thậm chí đối với kiếm đạo đã từng đứng sừng sững trên đỉnh cao tuyệt đỉnh của một thời đại mà nói, biểu hiện của Hướng Tiền hẳn là không được như mong muốn.
Có lẽ trong đó có biến cố gì, có lẽ là truyền tới hiện tại đã thiếu hụt, có lẽ...
Khương Vọng không tỏ ý kiến với lời nhắc nhở của gã, ngược lại mang theo cảnh giác mà hỏi: “Những điều này cũng là tri thức kế thừa được từ chỗ Bạch Cốt Tà Thần?”
“Không cần xem thường Bạch Cốt Tôn Thần.” Giọng điệu của Khương Yểm sâu xa khó dò: “Dù cho có thắng bại nhất thời, nhưng vĩnh viễn phải nhớ kỹ, ngài ấy đã gần như là thần linh U Minh bất diệt.”
Thay vì nói là cảnh báo cho Khương Vọng, lại càng như là cảnh báo cho chính gã.
Gã nói: “Tuy rằng ta chỉ là kết quả do Bạch Cốt Tôn Thần lây dính ngắn ngủi, nhưng tin tức ta tiếp xúc được đã mênh mông như vậy. Ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng, đó là một thế giới như thế nào.”
“Ý của ngươi là, thắng lợi của bọn Đỗ Như Hối không đáng nhắc tới?” Khương Vọng hỏi.
“Nhìn trong thời gian ngắn thì có thể nói là vĩ đại. Nhưng chờ đến thọ nguyên của bọn họ cạn hết, nếu khi đó chúng ta còn sống, vậy ngươi sẽ biết, trong con sông dài thời gian này, những bọt sóng kia là nhỏ bé cỡ nào.”
Khương Vọng không thể không thừa nhận. Chỉ có từ “Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh” này thôi đã khiến hắn cảm giác được sự cuồn cuộn và vĩ đại của lịch sử.
Cho đến ngày nay, đương nhiên cũng còn tu sĩ tu tập thuật Phi Kiếm, nhưng cái gọi là tam tuyệt đỉnh thì hắn lại chưa từng nghe nói đến.
Kiếm đạo tuyệt đỉnh đã từng đứng trên đỉnh cao thời đại, tới hiện tại, cũng đã trở nên yên lặng vô danh.
Thời gian là sức mạnh vĩ đại đến mức nào!
...
Trong vương cung thành Chiếu Hành.
Dương Kiến Đức vuốt ve đi vuốt ve lại quốc thư trong tay, rốt cuộc cũng ném lên án thư.
Đây đã là phần thứ ba.
Thái giám cầm bút Lưu Hoài đứng hầu ở một bên, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ...”
“Ba lần xin hàng cũng không tới. Trọng Huyền Trử Lương là tâm ý đã quyết, sẽ không tới.” Dương Kiến Đức đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
Lúc đầu còn suy yếu.
Nhưng.
Sau một bước, đã khoanh tay.
Sau hai bước, lại ngẩng đầu.
Sau ba bước, khí thế tận trời.
“Khởi chiếu!” Ông ta khoanh tay đi trước: “Lão nhân họ Khương khinh ta quá đáng, xã tắc phiêu diêu, quốc sự đã nguy nan, kêu gọi thiên hạ cần vương!”
“Cử binh của Dương Quốc, cô muốn đánh một trận với Hung Đồ ở quốc cảnh!”
“Lại khởi một chiếu, giao cho Trọng Huyền Trử Lương, không chịu thư hàng, vậy thì nhận chiến thư.”
“Ba mươi năm trước chưa quyết thắng thua, ba mươi năm sau lại định sinh tử!”
Ầm ầm ầm!
Ngoài điện vang lên tiếng sấm, mưa rào tầm tã tuôn rơi.
Trong một ngày vào cuối tháng bảy, thiên tử Dương Quốc rốt cuộc cũng từ bỏ tất cả ảo tưởng, quyết ý dồn hết sức lực cả nước mà chiến.
Mặc dù... Đây có lẽ chính là kết quả mà Trọng Huyền Trử Lương phải đợi.
...