Chương 467: Ôn dịch hóa thân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nói thế nào Dương Quốc cũng là một quốc gia đã cung phụng tông miếu mấy chục đời, cho dù bởi vì đủ loại nguyên nhân, quốc thổ một ngày nhỏ đi thêm một chú, nhưng đường biên cảnh vẫn có thể gọi là rất dài.
Quân Thu Sát phong tỏa biên cảnh Dương Quốc, tự nhiên không có khả năng hoàn toàn dựa vào bản thân sĩ tốt.
Trận pháp là thủ đoạn vây khóa chủ yếu.
Trên toàn bộ đường quốc cảnh của Dương Quốc, cứ mười dặm lại có một tiểu trận, trăm dặm một liên thông. Hoàn hoàn liên kết với nhau, ảnh hưởng với nhau. Cuối cùng hội tụ ở trung tâm chủ trận, sau đó toàn bộ truyền đến soái trướng, do Trọng Huyền Trử Lương tự mình trấn thủ.
Mà những quốc gia giáp biên giới với Dương Quốc đều cực kỳ ăn ý mà duy trì im lặng đối với chuyện này.
Đương nhiên ai cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, nhưng châu chấu đá xe cũng tuyệt đối không phải hình dung khoa trương gì.
Lấy Dung Quốc làm ví dụ, đại tướng Tĩnh Dã trú ở thành Dẫn Quang đã là phái cứng rắn hiếm thấy. Trước đó ôn độc trong cảnh nội Dương Quốc, chính là hắn ta vạch trần ở phạm vi toàn bộ Đông vực sớm nhất, căn bản không sợ bên Dương Quốc có khả năng xong việc rồi trả thù.
Nhưng mà đối mặt với sự chiếm cứ không phân trần của Tề Quốc, bố trí trận pháp ở tuyến biên cảnh hai nước Dung, Dương, Tĩnh Dã trừ yên lặng chỉnh quân, phòng bị đề phòng bất trắc ra thì chưa nói nhiều một câu nào.
Đây không chỉ là thái độ cá nhân của hắn ta, càng là thái độ của cả triều đình Dung quốc.
Vì cái gì Tề Quốc là bá chủ không hề tranh luận của Đông vực? Vì cái gì có thể chiếm cứ thổ địa có tài nguyên phong phú nhất, phì nhiêu nhất toàn bộ Đông vực?
Cái này cũng không phải là bình chọn do tập thể đưa ra cái gì.
Mà là địa vị đánh từng trận chiến từng trận chiến mới giành được.
Phóng nhãn nhìn ra toàn bộ Đông vực, có một quốc gia nào chưa từng bị Tề Quốc đánh phục? Hạ quốc năm đó kéo dài qua hai vực Đông Nam, như mặt trời ban trưa, đến nay vẫn co đầu rút cổ ở cảnh nội Nam Vực, ba mươi năm không dám nhìn về hướng Đông Bắc.
Cũng vào ngày hôm đó.
Trong thành Dẫn Quang, tại một khách điếm bình thường, có một nữ nhân dáng người nổi bật đi vào.
Người trong khách điêm đều giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào.
Rõ ràng nàng ăn mặc kín mít trong mùa thu, lại mang đến cho người ta cảm giác mị hoặc vô tận.
Tấm lụa đen che mặt, không cách nào che giấu đôi mắt câu hồn đoạt phách của nàng.
…
Quận Xích Vĩ.
Thánh chủ Bạch Cốt Đạo đứng trong một mảnh núi rừng, bình tĩnh mở to hai mắt, miệng khẽ nhếch.
Trong phạm vi toàn bộ Dương Quốc, tất cả dịch khí sau khi ký chủ tử vong đều quấn theo tử khí tụ tập về hướng này.
Càng về sau, thậm chí cũng bao gồm dịch khí trên người những người sống đó. Chẳng qua dịch khí tuy bị rút ra, cũng khó tránh khỏi mang đi một phần sức mạnh sinh mệnh.
Dịch khí tụ tập từ bốn phương tám hướng đến nơi này, tới được mảnh rừng rậm này thì như đã hóa thành thực chất, có được sắc thái và hình thái thật sự - Đó là yên khí mang một màu trắng bệch.
Yên khí mang một màu trắng bệch chia từng luồn tràn đến, như yến nhỏ xông thẳng vào rừng, đồng thời tràn về hướng Thánh chủ Bạch Cốt Đạo, thông qua mũi, mắt, miệng, lỗ tai mà chui vào trong thân thể hắn ta.
Cảnh tượng này quỷ dị như thế.
Gương mặt hắn ta không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không phân rõ là sung sướng hay thống khổ.
Không trung nơi này cũng có tiếng sấm vang vọng, nhưng mưa lại trì trệ không rơi. Phảng phất như những bọt nước tụ lại trong mây trắng kia như cũng đang sợ hãi cái gì đó, không dám rơi xuống.
Thố Cốt Diện Giả nơm nớp lo sợ mà quỳ rạp ở cách đó không xa, hội báo lại cái chết của Long Diện và Hầu Diện.
“Thiếu niên ở thành Lâm Phong Trang quốc kia, tuy chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh, nhưng chiến lực cực mạnh, đạo thuật cường đại. Thủ hạ có một quân trận năm ngàn người, hai bên kết hợp, lại đánh không phân cao thấp với Long Diện... Còn có một tên tu thuật Phi Kiếm, Hầu Diện vốn dĩ triền đấu với hắn ta, đánh đến khó phân thắng bại, nhưng hắn ta dẫn động kiếm trận, chiến lực đột nhiên tăng mạnh, lại dùng một kiếm giết chết Hầu Diện.”
Cũng không biết Thánh chủ Bạch Cốt Đạo có nghe vào hay không, nhưng hắn ta không cắt ngang, Thố Diện cũng không dám ngừng lại.
“Lúc ấy Long Diện bảo ta càn quét thủ hạ của đối phương, ta đã giết hai gã siêu phàm, nhưng quay đầu nhìn lại thì Hầu Diện đã chết. Tên dùng phi kiếm kia lập tức đánh lén Long Diện, ta tiến lên giúp đỡ, lại bị bức lui. Long Diện bảo ta đi trước, trở về thỉnh cứu binh. Nhưng ta mới vừa chạy trốn được một nửa, hắn đã...”
“Cút.”
“A, a?” Thố Diện ngừng lời, kinh ngạc ngẩng đầu.
Thánh chủ Bạch Cốt không có nói nữa, chỉ có yên khí mang một màu trắng bệch kia càng thêm mãnh liệt.
Lúc này Thố Cốt Diện Giả mới phản ứng kịp, vì thế cuống quít bò lên, xoay người chạy đi.
Bay ra bên ngoài mảnh núi rừng này, yên khí mang một màu trắng bệch kia đã không lộ ra vết tích, ít nhất mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Đại khái hắn ta không cần che giấu trong núi rừng, bởi vì Vô Sinh Vô Diệt trận?
Thố Diện chậm rãi suy nghĩ trong lòng.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không bịa lý do ngu xuẩn đến như vậy.” Một tiếng nói bỗng nhiên vang lên bên tai.
Tròng mắt của Thố Cốt Diện Giả gần như lập tức đỏ rực lên, nhưng trước đó, ả ta cố gắng khắc chế.
Ả ta nơm nớp lo sợ mà quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Lục Diễm đang nhắm mắt lại.
Ả ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, lại có chút thấp thỏm mà nói: “Ta không hiểu ý ngài...”
Lục Diễm lại không có ý muốn nói nhiều, mà chỉ nói: “Thánh chủ cũng có chuyện gì giấu giếm chúng ta.”
“Cái... Cái gì?”
Lục Diễm đưa mặt về hướng núi rừng kia, đôi mắt vẫn chưa mở: “Hắn thật sự muốn luyện chế hóa thân ôn dịch, lại không phải lấy ôn dịch luyện chế ra. Mà là lấy quốc gia thực lực rách nát làm lò, lấy dịch khí, tử khí làm lửa, trực tiếp luyện hóa thân thể Đạo Tử. Như thế... Hắn và Vương Trường Cát sẽ nghịch chuyển thế sân nhà, có thể tiêu diệt trong khoảnh khắc.”
“Không phải hắn hoàn toàn không biết gì về thế cục của Dương Quốc, thậm chí cũng rất rõ ràng có một cường giả binh đạo như hổ rình mồi ở bên ngoài quốc cảnh. Nhưng hắn không để bụng. Sau khi ta đi đến vương đô Dương Quốc một chuyến, mới suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.”