Chương 478: Hoặc là quy hàng hoặc là chết.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước khi đẩy ra Thiên Địa Môn, Trọng Huyền Thắng chỉ có thể gia trì Trọng thuật ở trên cơ sở Đạo thuật, mà sau khi đã đẩy ra Thiên Địa Môn thì hắn đã có thể trực tiếp dùng Trọng thuật để chống địch.
Đây là bí thuật huyết mạch mà Trọng Huyền gia dựa vào để đặt một chỗ đứng trong thiên hạ, gần giống như là một thần thông!
Tại sao các thế gia đỉnh cấp thường tồn tại đến cả ngàn năm không sụp đổ? Đó là bởi vì dù bọn họ có không lấy được thần thông thì cũng có cơ hội để thể hiện ra chiến lực thần thông.
Tống Quang hiểu rất rõ tình thế trước mắt, ông ta biết rằng tu vi của bản thân đã nhiều năm không có tiến bộ, hiện tại đã sớm bắt đầu suy yếu. Sở dĩ ông ta liều mạng cướp đoạt cũng chỉ là vì muốn tích lũy của cải, sau đó đổi lấy thiên tài địa bảo có ích đối với mình.
Nếu như ông ta đối đầu với Trọng Huyền Thắng đã tu luyện bí thuật huyết thống đến trình độ này, thì chắc chắn ông ta không phải là đối thủ. Nhưng vệ binh ở ngay ngoài cửa, đại quân thì ở ngoài thành, chỉ cần ông ta có thể tìm ra chỗ sơ hở thì cũng đủ để trở mình.
Mà trong lúc cả ba tòa cội nguồn động lực đều không thể ngăn cản việc Tống Quang di chuyển về phía Trọng Huyền Thắng, thì ông ta đã trực tiếp làm nổ một tòa Nội Phủ!
Ầm!
Tiếng sấm vang rền như nổ ở trong người, sức mạnh khổng lồ mà cuồng bạo ào ào tuôn ra sau khi tòa Nội Phủ nổ tung, cuối cùng cũng có thể giúp Tống Quang tạm thời thoát khỏi trong lực có mắt khắp nơi kia.
Nhưng gần như là cùng lúc đó, Khương Vọng cũng lập tức triển khai đạo thuật.
Sau khi bước vào Đằng Long Cảnh, hắn đã tiêu hao hết tất cả Công đã tích góp để mở phogn ấn tầng hai của Diễn Đạo Đài, dốc toàn lực thôi diễn Phược Hổ. Do đó đạo thuật đã được thăng cấp, phẩm giai của đạo thuật đã tăng đến bậc Giáp trở thành “Ngũ Khí Phược Hổ” !
Vì Nội Phủ của Tống Quang đã nổ tung, ngũ khí trong cơ thể cũng sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, dưới sự dẫn dắt “tập hợp” của Khương Vọng mà đã hình thành nên năm sợi dây khí ngũ hành, đi từ trong ra ngoài rồi bạo phát trói buộc Tống Quang!
Dù trói buộc này chỉ tồn tại trong chớp mắt ngắn ngủi.
Nhưng chính trong chớp mắt này, bên trong phòng trà có hào quang loé lên!
Một cái đầu người rớt mạnh xuống bàn trà, nó lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Sau đó, chỉ thấy thi thể không đầu kia của Tống Quang… tuôn ra máu tươi cuồn cuộn!
So với Long Cốt Diện Giả đang ở trạng thái đỉnh phong, thì tuy rằng Tống Quang đã mở hai phủ nhưng lại không mạnh bằng Long Cốt.
Tuy nhiên, độ khó của sự việc lần này là làm sao mà Trọng Huyền Thắng có thể giết chết Tống Quang trong thời cực ngắn, không thể để cho ông ta có một xíu cơ hội hồi khí nào.
Mà Thập Tứ là tử sĩ của Trọng Huyền gia, nhất định sẽ bị kiêng kị.
Vì thế mà hắn ta mới mời Khương Vọng cùng hợp tác, bởi vì hắn ta rất tin tưởng vào thực lực của Khương Vọng.
Khương Vọng cũng phối hợp rất tốt, không hề bỏ dở một giây nào, hoàn toàn dùng thực lực để đáp lại sự tin tưởng của hắn.
Tất cả những chuyện này xảy ra rất đột ngột, mà kết thúc cũng nhanh chóng.
Động tác mau lẹ, chẳng bao lâu mà đầu của Tống Quang đã lăn xuống.
Cho dù ông ta có muôn vàn thủ đoạn, chục ngàn hậu chiêu thì cũng không thể phát huy được, tan tác như mây khói.
Tống quản gia bên cạnh cũng là tu sĩ Đằng Long Cảnh, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ vừa mới đúng dậy thì trận chiến đã kết thúc rồi!
“A!”
Tiểu thiếp tứ phòng của Tống Quang thét ầm lên.
Mà cho đến lúc này, hai đội vệ binh quận phủ canh giữ ở bên ngoài phòng trà mới xô cửa lao vào.
Đùng!
Trọng Huyền Thắng trực tiếp vung ra một cái tát khiến nữ nhân kia bay lên đập vào vách tường, tiếng thét chói tai lập tức im bặt, chỉ thấy thân thể nữ nhân kia trượt xuống theo vách tường, mắt thấy hẳn là không còn sống nữa.
Khương Vọng cũng không nhiều lời, sau khi giết chết Tống Quang thì tiếp tục triển khai Ngũ Khí Phược Hổ, chỉ thấy hắn lộn người một cái tung ra Kiếm Quán Nhật Nguyệt đâm thủng ngay tim Tống quản gia.
Hiện tại, việc đối phó với loại tu sĩ Đằng Long Cảnh bình thường này đối với hắn đúng là đơn giản như giết gà.
Vừa mới thu kiếm, Khương Vọng đã lập tức bấm quyết tung ra Diễm Hoa Chi Hải, khiến cho toàn bộ vệ binh quận Nhật Chiếu xông tới bị kéo vào trong chiến trường Hoa Hải.
Những vệ binh này vừa phải phân biệt phương hướng, vừa phải dò xét huyễn hoa, ngoài ra còn phải phòng bị sự công kích từ Diễm Hoa chân thật.
Mà ở trong Diễm Hoa Chi Hải này, tầm nhìn của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng lại chẳng hề bị che mất.
Vậy nên Trọng Huyền Thắng nhanh chân đạp một bước về phía trước, một chưởng là một người.
Còn Khương Vọng thì lộn ngang trái phái, hai kiếm chính là một đôi mà tung hoành.
Chỉ qua năm hơi thở ngắn ngủi, sau khi Diễm Hoa Chi Hải tản đi thì hai đội vệ binh siêu phàm đều đã bị giết sách sẽ!
Vào lúc này, tuy rằng quận trưởng Tống Quang và quản gia quận phủ đều đã chết, hai đội vệ binh siêu phàm cũng bị giết sạch. Nhưng động tĩnh bên phòng trà cũng đã bị những người khác trong quận phủ phát hiện, vậy nên liên tục có tu sĩ siêu phàm áp sát qua bên này.
Mà ở phía phòng khách cũng bỗng nhiên có một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời.
Ánh sáng kia vô cùng sắc bén, chính là phi kiếm của Hướng Tiền. Chắc hẳn là sau khi nhìn thấy động tĩnh bên này, thì y và Thập Tứ cũng ngay lập tức động thủ.
Trong phòng trà, Khương Vọng chỉ hỏi một câu: “Làm sao nữa?”
Trọng Huyền Thắng cũng không lòng vòng, hắn ta trực tiếp đánh đổ vách tường rồi nhanh chân đi ra bên ngoài: “Tới quân doanh ngoài thành!”
Tuy rằng Tống Quang đã chết, nhưng bảy vạn chiến binh này vẫn chưa tan rã, một khi có nhân vật nào đó của Dương Quốc có uy vọng mà tới đây thì đó chính là một mối họa.
Điều bọn họ muốn làm chính là thừa dịp Tống Quang vừa mới chết, đại quân ở ngoài thành đang hoang mang lo sợ, vẫn còn mờ mịt chưa biết gì thì trực tiếp xông vào quân doanh, sau đó giết chết tướng lĩnh trong quân rồi đuổi đánh, giải tán đại quân.
Có lẽ Tống Quang thực sự muốn đầu hàng Tề Quốc, nhưng là bản tính tham lam nên muốn mưu cầu nhiều lợi ích hơn.
Cũng có thể ông ta vốn là ám chiêu mà Dương Kiến Đức bố trí, còn cái dáng vẻ tham lam kia cũng chỉ là để che đậy tầm mắt của người dân Tề Quốc, mục đích là đến thời khắc cuối cùng thì đâm một đòn, đấu tranh cho vận mệnh của Dương Quốc.
Thế nhưng đều không quan trọng.
Trọng Huyền Trử Lương không cần một tai họa ngầm nửa muốn hàng nửa không.
Hoặc là quy hàng hoặc là chết.