Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 477: Đây chính là Trọng Huyền Bí Thuật.

Chương 477: Đây chính là Trọng Huyền Bí Thuật.


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ông ta cố ý di chuyển tầm mắt, rồi nhìn về phía Khương Vọng: “Ta đã từng gặp ngươi.”
“Đúng vậy.” Khương Vọng không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: “Vì tai hoạ liên quan đến bệnh dịch hạch mà Khương Vọng đã từng đến thăm hỏi quận chủ đại nhân.”
Lúc này, nữ nhân ở bên cạnh Tống Quang bỗng nhiên cất giọng the thé: “Ngươi chính là Khương Vọng?”
Khương Vọng nhíu nhíu mày, lại lập tức nghe thấy bà ta nói tiếp: “Ngươi chính là người giết con nuôi của ta?”
Hóa ra đây chính là tiểu thiếp tứ phòng của Tống Quang, Thạch Kính chết ở trên trấn Thanh Dương chính là con nuôi của bà ta, nên mới dính được chút ánh sáng từ Tống Quang.
Nhìn điệu bộ của nữ nhân này, thì hiển nhiên là rất được Tống Quang cưng chiều.
Khương Vọng cũng không để ý đến bà ta, chỉ nói với Tống Quang: “Ta đến là vì muốn xin lỗi quận chủ.”
“Xin lỗi ư? Xin lỗi thì có ích gì! Người chết còn có thể sống lại sao?” Giọng nói chói tai của nữ nhân kia lại vang lên.
Tống Quang nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay nữ nhân kia, để cho bà ta tạm thời bình tĩnh lại.
Sau đó, ánh mắt ông ta lại trở về trên người Khương Vọng: “Lần trước ngươi đến thăm hỏi, ta có ngạo mạn với ngươi không?”
Tất nhiên là có ngạo mạn, nhưng Khương Vọng chỉ có thể trả lời: “Chưa từng.”
Tống Quang hỏi lại: “Giữa ngươi và ta có thù hận gì không?”
Khương Vọng lắc đầu: “Không có.”
Tống Quang lại hỏi: “Như vậy là phu nhân của ta có thù hận với ngươi?”
Khương Vọng lắc đầu: “Ta cũng không quen biết phu nhân.”
Tống Quang gật gù, không nhìn Khương Vọng nữa mà quay sang nói với Trọng Huyền Thắng: “Trọng Huyền công tử, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ?”
Nói như vậy là muốn Trọng Huyền Thắng tỏ rõ thái độ.
Nụ cười trên môi Trọng Huyền Thắng vẫn không đổi, nhìn nữ nhân kia rồi nói: “Tống tứ phu nhân, đúng không?”
Nữ nhân kia khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ vẫn còn đang tức giận.
“Một đứa con nuôi hơn năm mươi tuổi, đến cùng thì bà mưu toan cái gì ở hắn ta?” Trọng Huyền Thắng nói, nụ cười dần dần biến mất: “Là thiếu tiền son phấn của hắn ta, hay là người kia... thật sự có sở trường không muốn người khác biết?”
Dù lời này còn chưa chắc chắn, nhưng Tống Quang đã lập tức lạnh mặt: “Trọng Huyền công tử nói vậy là có ý gì?”
“Ta có ý gì ư?” Trọng Huyền Thắng cất cao giọng nói: “Thạch Kính là xương khô trong mộ (2), Tống Quang ngươi là lão già hấp hối! Bổn công tử gạt bỏ quân vụ sang một bên, tự mình đến đây đàm phán với ngươi đã là cho ngươi thể diện rồi. Vậy mà ngươi lại để một kỹ nữ ghê tởm ra để ứng phó là có ý gì?”
(2) Xưng khô trong mộ: phép ẩn dụ cho một người không có quyền lực.
Nữ nhân kia nghe vậy thì như một con gà bị nắm cổ, vừa giận vừa sợ nhưng lại không dám lên tiếng.
Tuy rằng ngày thường bà ta ỷ vào việc Tống Quang cưng chiều mình mà không coi ai ra gì. Nhưng sức nặng của dòng họ Trọng Huyền này thế nào thì trong lòng bà ta rất rõ. Vậy nên, chỉ đành bày ra vẻ mặt oan ức rồi quay sang nhìn Tống Quang, chờ lão gia tỏ thái độ.
Bị người ta chỉ mặt mắng như vậy, đương nhiên Tống Quang cũng không chịu được, lúc này vẻ mặt ông ta cực kỳ khó coi.
Nhưng dù sao Trọng Huyền Thắng cũng là công tử của dòng chính Trọng Huyền gia, xác thực là có tư cách để phách lối như vậy.
Ông ta lập tức kiềm chế cơn giận lại.
Sau đó, hạ thấp giọng nói: “Ta rất nguyện ý ra sức vì Đại Tề. Nhưng trước khi quyết định hợp tác, thì ta muốn nhìn thấy thành ý của ngươi!”
Ông ta không thể nào nghĩ ra được mục đích thực sự trong chuyến đi lần này của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, vì tu vi của hai người họ đều mới chỉ là Đằng Long Cảnh, đây chính là tấm màn che đậy tốt nhất.
Mà ông ta lại là cường giả Nội Phủ Cảnh, bên ngoài phòng trà còn có hai đội vệ binh. Toàn bộ quận thành đều là người của ông ta, ngoài thành còn có hơn bảy vạn chiến binh đang đóng quân. Thử hỏi có thích khách nào dám tự tìm chết không?
Hơn nữa, dựa vào thân phận tôn quý kia của Trọng Huyền Thắng thì sao hắn ta có thể bất chấp nguy hiểm như vậy?
Trên thực tế, cho đến tận lúc này ông ta vẫn cho rằng Trọng Huyền Thắng chỉ đang bộc phát tính tình công tử mà thôi.
Mà Trọng Huyền Thắng lại nhìn ông ta, giọng nói còn rất nhẹ: “Khoảng cách giữa ta và ngươi không đến mười bước nhỉ.”
Người này cố ý để tiểu thiếp ra ngồi cùng, lại còn dây dưa mãi chuyện của Thạch Kính.
Hoặc là đang tìm cớ, hoặc chính là thăm dò, cũng có thể chỉ đơn giản là muốn tăng giá mà thôi.
Nhưng đều không quan trọng…
Bởi vì Trọng Huyền Thắng mới nói được nửa câu thì đã bật người dậy.
“Đây chính là thành ý của ta!”
Trọng Huyền Thắng rất béo, vì thế mà mỗi một động tác của hắn ta đều tốn rất nhiều sức lực.
Chính là vì tốn sức như thế, cho nên hắn ta thường không động nhưng một khi đã động thì nhất định phải ra trò!
Sau khi mở ra Thiên Địa Môn, Trọng Huyền Thắng mạnh đến mức nào?
Chí ít, đối với Khương Vọng đã từng có cơ hội tranh đấu vị trí mạnh nhất Thông Thiên Cảnh mà nói, khi đối mặt với Trọng Huyền Thắng hắn không có một cơ hội thắng nào. Phải biết rằng, lúc Khương Vọng ở Thông Thiên Cảnh thì việc giết chết cường giả Đằng Long Cảnh cũng bình thường như là giết gà.
Trong lúc Trọng Huyền Thắng đứng dậy, đồng thời bàn tay lớn của hắn ta cũng vươn ra trước.
Một loại sức mạnh vô hình vô chất lập tức bao phủ lấy Tống Quang, khiến ông ta cảm thấy sợ hãi không thôi.
Nội Phủ là như thế nào?
Trong thân thể có ngũ phủ, mỗi một phủ như một tòa Thông Thiên Cung!
Dù Tống Quang vẫn chưa hái được thần thông, nhưng cũng đã là cường giả Nhị phủ. Ông ta đã mở được hai tòa Nội Phủ, kết hợp cùng với Thông Thiên Cung tạo thành ba tòa cội nguồn của động lực ở trong cơ thể.
Hai tòa Nội Phủ và Thông Thiên Cùng cùng nhau ầm ầm khởi động, khiến cho sức mạnh siêu phàm cuồn cuộn không ngừng lan ra khắp toàn thân.
Thế nhưng, ông ta vẫn cứ thân bất do kỷ (3) mà bị kéo về phía Trọng Huyền Thắng!
(1) Thân bất do kỷ: không tình nguyện, không thể không làm điều đó.
Cái sức mạnh vô hình vô chất nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ kia vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Phía sau là lực đẩy mạnh mẽ, phía trước là lực hút đáng sợ.
Dường như toàn thế giới đều đang “bài xích” ông ta, “dồn nén” ông ta, khiến ông ta phải “chen” vào trong tay của Trọng Huyền Thắng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tống Quang đã nghĩ ra đây là sức mạnh gì.
Đây chính là Trọng Huyền Bí Thuật.
Cũng chính là ngọn nguồn của cái họ Trọng Huyền này!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất