Chương 486: “Đáng giận, Thánh khu chỉ còn thiếu một bước.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vương Trường Cát? Không phải Vương Trường Cát thật sự? Bạch Cốt Tà Thần chiếm cứ cơ thể hắn?” Nhìn thấy Lục Diễm chạy trốn, Khương Vọng nhịn không được mà nghi ngờ, hắn dò hỏi Khương Yểm ở Thông Thiên Cung.
Khương Yểm chỉ nói: “Có lẽ như thế!”
...
Lục Diễm đã bỏ trốn, có vẻ lúc này Bạch Cốt Thánh Chủ mới biết không thể xoay chuyển được.
Hắn ta quay người đón được quyền của Trọng Huyền Trử Lương.
Trong một thoáng “lắc lư” kịch liệt, đến cả giọng nói của hắn ta cũng bắt đầu run lên một cách quỷ dị: “Quy phục ta, ta cho phép ngươi trường sinh.”
“Xem ra là đợi không được.” Trọng Huyền Trử Lương bỗng bình tĩnh nói một câu.
Nhưng không phải đang đáp lại lời của Bạch Cốt Thánh Chủ.
Ông vẫn luôn đợi Dương Kiến Đức, nhưng Dương Kiến Đức lại không xuất hiện.
Vậy không đợi nữa.
Giờ khắc này, trong lòng ông không có tiếc hận gì, bởi vì tài năng của Dương Kiến Đức ông đã biết rõ từ sớm.
Về việc Bạch Cốt Thánh Chủ luyện chế hóa thân ôn dịch, tế luyện ra Thánh Khu Bạch Cốt (1), Lục Diễm không chỉ âm thầm thông báo cho ông ta, mà cũng báo cho Dương Kiến Đức.
(1) Khu: có nghĩa là thân thể.
Theo lý thuyết thì Dương Kiến Đức mới là quốc chủ của Dương Quốc, phải là người tích cực ngăn chặn việc này mới phải, nhưng ông ta lại trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, đến lúc Bạch Cốt Thánh Chủ sắp sửa thành công ông ta vẫn chưa có hành động gì.
Ông ta trực tiếp dùng vong hồn của bá tánh Dương Quốc, để chờ Trọng Huyền Trử Lương ra tay.
Ông ta hạ quyết tâm lớn như thế là vì chờ biến số Bạch Cốt Thánh Chủ này. Không đợi được hóa thân của tà thần này làm tiêu hao Trọng Huyền Trử Lương đến trình độ lớn nhất thì ông ta tuyệt đối sẽ không ra tay.
Trọng Huyền Trử Lương sớm đã đoán trước.
Nhưng không biết vì sao, ông vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối một chút.
Nhưng mà loại cảm xúc không liên quan đến chiến trường này chỉ chợt lóe qua rồi lập tức biến mất.
Ngay sau đó ông mở to hai mắt, lần đầu tiên ‘Nghiêm chỉnh’ mà nhìn Bạch Cốt Thánh Chủ trước mặt: “Lão tử bị thứ tà thần phế vật như ngươi xem thường à!”
Ông quát: “Lấy đao của ta tới!”
Quân lệnh như núi, một tiếng quát thôi đã có vạn quân.
Từ trong quân trận của Thu Sát Quân, sức mạnh binh sát mênh mông cuồn cuộn xông thẳng lên trời cao, lập tức ngưng tụ thành hình.
Một thanh chiến đao to lớn dài tận trăm trượng xuất hiện trên trời cao, đao này độ cong cực cao, cán hơi cong, xuất hiện trên không trung, phảng phất như chia không trung thành hai đoạn.
Đây là danh đao mà quanh năm Trọng Huyền Trử Lương dưỡng trong quân, mang tên là “Cắt Thọ”.
Danh đao xứng hung giả, chỉ cắt tuổi thọ người.
Đao này vừa xuất hiện đã lao vút về hướng Trọng Huyền Trử Lương.
Trong quá trình này, hình thể của nó càng ngày càng nhỏ, sát khí lại càng ngày càng nặng.
Đến cuối cùng khi dừng lại trong tay Trọng Huyền Trử Lương, nó chỉ còn kích thước bình thường, nhưng sát khí trên nó lại như hóa thành thực chất, khóa cả người Trọng Huyền Trử Lương lại trong huyền quang mơ hồ.
Mà Trọng Huyền Trử Lương nắm lấy đao này, chẳng nói thêm một chữ, chỉ trảm thẳng tới!
“Ngu ngốc.”
Bạch Cốt Thánh Chủ chắp đôi tay lại với nhau, mặt không có cảm xúc, ánh sáng trắng bệch lập lòe, lại như tăng lữ chấp tay, mang theo chút cảm giác thánh khiết.
Một chưởng này kẹp chặt đao Cắt Thọ lại.
Nhưng ngay vào một khắc sau, bàn tay máu thịt hoàn toàn biến mất, sau đó đôi tay bỗng đẩy ra!
Chiến đao chém thẳng xuống.
Bạch Cốt Thánh Chủ đã dần dần khôi phục ‘bình thường’, sắp sửa hoàn thành giai đoạn cuối cùng, lại bị một đao này trực tiếp trảm thành hai mảnh!
Cũng là vì phát hiện hắn ta đang thong thả tăng lên tiến độ luyện hóa thân thể trong cuộc chiến này, Trọng Huyền Trử Lương mới ngang nhiên nhận lại đao, trảm phá cắt ngang.
Nhưng nửa người bên trái của Bạch Cốt Thánh Chủ bỗng duỗi tay nắm một cái, kéo nửa người bên phải đang bị chém bay lại.
Sau khi đao cắt qua, hai nửa thân thể lại dung hợp với nhau, ngay cả bàn tay chỉ còn phần xương trắng hếu cũng được huyết nhục bao trùm lại lần nữa.
“Thánh Khu Bạch Cốt đã thành công, thân này bất hủ bất diệt!” Hắn ta nói.
Lúc này trong quân trận Thu Sát Quân vang lên một tiếng nói: “Đây là bí pháp Bạch Cốt, Nhục Sinh Hồn Hồi thuật! Hắn cũng không phải bất diệt thật!”
Là giọng nói của Khương Vọng.
Hắn vẫn luôn chú ý chiến cuộc, thấy vậy lập tức lên tiếng nhắc nhở. Tuy rằng việc Bạch Cốt Thánh Chủ tung ra thuật này gắn lại phần thân thể đã bị cắt lìa vượt qua tưởng tượng của hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quên Nhục Sinh Hồn Hồi thuật.
Huống chi còn có một Khương Yểm không ngừng nhắc nhở bên trong Thông Thiên Cung.
Mà bên kia...
“Lão tử cũng chưa từng tin!”
Trọng Huyền Trử Lương trở tay lại tung ra một đao.
Lần này Bạch Cốt Thánh Chủ trực tiếp lấy quyền đón đỡ.
Nhưng lại bị ánh đao vô cùng hung lệ trực tiếp chém từ giữa nắm tay ra.
Ken két.
Tiếng chiến đao cọ qua xương cốt khiến người ta ê răng.
Ông tiếp tục đi về phía trước, chém ngang người Bạch Cốt Thánh Chủ.
Nửa đoạn thân trên của hắn ta đã bị chém đứt, nhưng lại lặp lại trò cũ, nắm một cái đã bắt được nửa đoạn thân dưới.
Ở thời khắc như vậy, hắn ta còn chuyển mắt qua, lạnh nhạt mà nhìn lướt qua bên trong trận Thu Sát Quân.
“Cảm giác chán ghét.”
Hắn ta nói.
Lưỡi đao hung ác điên cuồng lại đến, lần này cắt hắn ta từ trên xuống dưới, chia thành bốn khúc.
Trọng Huyền Trử Lương giương đôi mắt nhìn về hướng đại quân Dương Quốc, đối thủ mà ông coi trọng vẫn đang ở nơi đó.
Mà kẻ trước mắt này chỉ là một hóa thân tà thần không thể viên mãn mà thôi.
Nếu không phải vì chờ hắn ta hút hết dịch khí của Dương Quốc, để lại cho Tề Quốc một mảnh quốc thổ sạch sẽ, ông sẽ không cho phép thứ tà vật này “Tồn tại” đến lúc này.
Thân thể Bạch Cốt Thánh Chủ bị chia làm bốn khúc rơi rụng ở trước người.
Trọng Huyền Trử Lương đưa mắt nhìn về phía trước, tay lại chưa dừng lại, giơ tay chém xuống.
“Ta cũng muốn xem ngươi bất diệt như thế nào!”
Đốc đốc đốc đốc đốc đốc đốc đốc đốc đốc... !
Đao ảnh thật mạnh, tiếng đốc đốc vang lên.
Ngay trước quân trận, ông giống như một đồ tể giết heo, trực tiếp xách đao Cắt Thọ, băm Bạch Cốt Thánh Chủ thành nhân thịt!
“Đáng giận, Thánh khu chỉ còn thiếu một bước.”