Chương 485: Đạp ta sinh tử môn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tại sao Dương Kiến Đức chưa từng vì thế mà từ bỏ địa lợi? Trọng Huyền Trử Lương cẩn thận từng bước, đi qua chỗ nào san bằng chỗ đó nên Dương Kiến Đức vốn chẳng hề có địa lợi gì đáng nhắc đến, Thu Sát Quân cũng không bất ổn.
“Ông ta không ngờ rằng, đại soái cũng đang chờ đợi giây phút này!” Điền An Thái đến từ Điền thị đại trạch ở một bên hùa theo.
Mà Trọng Huyền Trử Lương chỉ thoáng gõ một cái, thì hắn ta đã trở nên rất ngoan ngoãn.
Ở trong mắt rất nhiều người, trận chiến này không có gì để lo lắng hồi hộp, bọn họ chỉ đi theo để giành lấy công lao thôi. Vào lúc này mà bị đuổi đi thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Trọng Huyền Trử Lương cũng không đến mức là nhớ mãi không quên lỗi của tướng sĩ thuộc hạ, cách làm việc ở trong quân đội chính là đã phạt rồi thì sẽ cho qua.
“Quân ta có quyết tâm giết tuyệt Dương vực, nhưng không có nghĩa là chỉ cần mỗi kết quả này. Dịch bệnh này thật sự quá phiền phức, chờ cái tà vật kia hấp thu dịch khí xong…”
Trọng Huyền Trử Lương thuận miệng nói, nhưng đúng lúc này…
“Đạp sinh tử môn của ta, choàng khăn hắc bạch của ta.”
“Giết ý ta ngày trước, độ người ta bây giờ!”
“Giết ý ta ngày trước, độ người ta bây giờ …”
Bỗng nhiên Bạch Cốt Vô Sinh Ca có sự thay đổi, câu cuối được lặp lại một lần nữa với giọng điệu như có như không.
Trọng Huyền Trử Lương trực tiếp chấm dứt cuộc nói chuyện, sau đó phi thân bay lên.
“Bày trận!”
Các tướng sĩ lần lượt dẫn binh, trong nháy mắt sát ý từ binh sĩ cuộn cuộn như rồng.
Bởi vì lúc trước Trọng Huyền Thắng đánh tan mối uy hiếp quận Nhật Chiếu, lập được công lao, cho nên lúc này cũng tự mình dẫn dắt đội quân năm ngàn người, Khương Vọng và Thập Tứ đi theo ở hai bên bảo vệ hắn ta.
Mà bản thân Trọng Huyền Trử Lương thì lại trực tiếp lướt qua đại quân, xông lên phía trước, vọt vào giữa màn sương khói trắng xóa kia.
Ngay lúc ông ta vọt vào trong, màn sương cũng đột nhiên tiêu tan!
Thỏ Cột Diện Giả, trưởng lão Lục Diễm và Thánh chủ Bạch Cốt Đạo đang ở giữa màn sương đều bại lộ ở trước hai đạo quân.
Đôi mắt của Thỏ Diện chuyển sang màu đỏ ngay lập tức, ả ta lao người ra ngoài không chút do dự.
Trong quân đội Dương Quốc có một tướng lĩnh mới nâng đại cung lên, đã lập tức bị một lão tướng tóc bạc đè lại: “Đối đầu với kẻ địch mạnh, không được lãng phí dù chỉ là một chút sức lực!”
Trong nháy mắt khi Thỏ Diện chạy trốn, Thánh chủ Bạch Cốt Đạo xưa nay mặt không cảm xúc lại bỗng nhiên quay đầu, dùng đôi mắt thơ ơ kia nhìn chằm chằm Lục Diễm.
Lục Diễm đồng thời cũng đang bay đi, vừa nhắm mắt vừa nói: “Ngài vĩ đại như vậy thì cũng cần phải hiểu rõ, ta đã dẫn dắt tinh quang nhập thể, sự tiêm nhiễm của ngài không thể ảnh hưởng đến ta.”
“Vì, sao?”
Một bên, Thánh chủ Bạch Cốt dùng giọng điệu bình tĩnh đến quỉ dị chất vấn, một bên lại khống chế thân thể, khiến cho những khối thịt đang điên cuồng dao động kia bình tĩnh lại. Sau đó, vừa cứng nhắc xoay người lại, vừa duỗi nắm đấm ra.
Về mặt thị giác thì trông có vẻ chậm rãi, nhưng kỳ lạ là, trên thực tế hắn ta lại trực tiếp đối đầu với Trọng Huyền Trử Lương đang gào thét mà đến!
Ầm!
Lấy không trung chỗ nắm đấm của hai người tiếp xúc nhau làm trung tâm.
Chỉ thấy từng làn sóng khí khổng lồ bùng nổ về bốn phương tám hướng, rồi rơi vào trên người Lục Diễm đang ở trốn ở xa xa, khiến cho lão cảm nhận được lực va chạm mạnh mẽ, trong lòng cũng thầm hoảng sợ!
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Cốt Thánh chủ thì hiển nhiên đã sắp thành công, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, để cho thân thể được luyện hóa triệt để, hoàn thành hóa thân ôn dịch thì hắn ta có thể phát huy thực lực như thần, hậu quá khó mà lường được.
“Không cần che giấu nữa, Bạch Cốt! Ngươi đã không phải là Vương Trường Cát nữa!”
Lục Diễm vẫn nhắm mắt bay ngược: “Ở U Minh, ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, muốn ta cung phụng ngươi là Thần. Ngươi nói ngươi có thể tìm được thê tử đã mất của ta, chỉ cần ta thành kính cung phụng ngươi là được!”
“Nhưng đã bao nhiêu năm rồi? Ta dốc hết tâm huyết vì Bạch Cốt Đạo, khiến cho một giáo môn suy bại như tro tàn vùng dậy.”
“Nhưng chuyện ngươi đã hứa với ta thì sao?”
Quá trình Bạch Cốt Thánh chủ luyện chế hóa thân ôn dịch đã đến bước cuối cùng, vì e ngại mấy người Lục Diễm cho nên lúc báo thời gian cho họ thì hắn ta nói còn bảy hơi thở mới có thể hoàn thành, nhưng trên thực tế thì chỉ cần ba hơi thở là được.
Hắn ta tin tưởng dựa vào dịch khí, tử khí, họa quốc khí phân bố trong Vô Sinh Vô Diệt trận, thì ít nhất cũng có thể ngăn cản sự tấn công trong năm hơi thở.
Nhưng không nghĩ tới, Lục Diễm lại phát thông báo sớm hơn dự kiến mười hơi thở! Mà thông báo này cũng không phải là cho riêng bên nào, mà là đồng thời thông báo cho cả Trọng Huyền Trử Lương và Dương Kiến Đức.
Bất kể là bên nào ra tay thì cũng đều có thể ngăn cản bước cuối cùng của Bạch Cốt Thánh chủ.
Đồng thời, lão cũng đã động tay động chân trong Vô Sinh Vô Diệt trận, thế cho nên trận pháp này vốn không có bất cứ tác dụng gì. Khiến cho Trọng Huyền Trử Lương có thể lập tức bay đến bên cạnh Thánh chủ.
Bạch Cốt Thánh chủ vừa đối phó với sự tấn công của Trọng Huyền Trử Lương, vừa đáp lại: “Ta nói, chờ, ta, khôi phục, thần lực.”
“Ngài có đủ thần lực để luyện chế hóa thân Ôn dịch, vậy mà không có dư chút thần lực nào để tìm kiếm một vong hồn bình thường hay sao?” Lục Diễm không hề che giấu tâm trạng của mình nữa, sắc mặt lão đã trở nên dữ tợn: “Cho dù ngài là thần chỉ, thì ngài cũng không thể… trêu đùa ta như thế!”
Lão nói xong thì đột nhiên mở mắt ra!
Đôi mắt kia chỉ còn lại lòng trắng, trực tiếp “trừng” Bạch Cốt Thánh chủ.
Oành!
Một cục thịt trên cơ thể Bạch Cốt Thánh chủ bỗng nhiên nổ tung, cũng vì vậy mà cơ thể hắn ta chưa bị ngăn trở, có thể đối ba quyền với Trọng Huyền Trử Lương.
Chỉ là, mỗi khi tiếp một quyền thì thân thể hắn ta lại lắc lư một lần. Kiểu lắc lư này không phải là do chưa đứng vững, mà là do thân thể giống như một cái lọ to chứa đầy nước, mà “nước” ở trong lọ thì đang “dao động”.
Cùng lúc đó, Lục Diễm rên lên một tiếng, giống như là bị thương nặng.
Mà Bạch Cốt Thánh chủ đang lắc lư vẫn tiếp tục nói chuyện với Lục Diễm: “Ở lại giúp ta. Ta miễn tội nghiệt cho ngươi.”
Đến lúc này, giọng nói của hắn ta đã trở nên “bình thường”, thậm chí còn có ngữ điệu.
“Không có bản tọa, ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp được nàng!”
Ở phía xa xa, Lục Diễm đã nhắm hai mắt lại một lần nữa, máu tươi uống lượn chảy xuống theo khóe mắt.
Nhưng lão vẫn xoay người không chút do dự.
“Ta tự mình tìm, không phiền ngài nhọc lòng nữa!”