Chương 488: Mối thù muôn đời bất diệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với Bạch Cốt Thánh Chủ mà nói, hắn ta lựa chọn hướng chạy trốn hoàn toàn bất đồng với Lục Diễm.
Thật ra hắn ta đã giấu diếm đám thủ hạ, đã mở tổng cộng ba cánh cửa Bạch Cốt làm đường lui.
Cánh cửa mà Lục Diễm vội vàng hủy diệt chỉ là một trong số đó.
Ngoài ra còn có hai cánh cửa Bạch Cốt đi thông đến những nơi khác nhau. Cho nên hắn ta căn bản không lo lắng về chuyện thoát đi.
Trải qua trận chiến này, có thể nói tổn thất duy nhất và quá lớn của hắn ta là mất cả chì lẫn chài.
Chẳng những Thánh Khu Bạch Cốt không thể thành công, thần lực mang đến lúc trước khi buông xuống Thân thể Đạo Tử cũng đã hao phí hơn phân nửa.
Hắn ta không phải không nhận thấy được động tác của hai nước Tề, Dương, nhưng ở góc độ của hắn ta, tính toán của phàm nhân không đáng nhắc tới.
Bất kể đối phương có mục đích gì, chỉ cần hắn ta hoàn toàn chiếm cứ Thân thể Đạo Tử, luyện thành Thánh Khu Bạch Cốt là được.
Thậm chí là mặc kệ hai bên suy tính làm gì, sau đó chỉ cần thuận nước đẩy thuyền – Hắn ta vốn chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền trực tiếp luyện thành Thánh Khu Bạch Cốt, sau đó thong dong rời đi giữa hai quân.
Nhưng Lục Diễm phản bội là một điều nằm ngoài dự liệu.
Lục Diễm không chỉ phản bội, hình như còn đoán được tâm tư của hắn ta, biết được hắn ta giấu giếm cái gì, lập tức phát động phản bội trong thời gian mười hơi thở, đây là điều thứ hai nằm ngoài dự liệu.
Thành công làm hắn ta dừng bước ở thời điểm cuối cùng.
Điều thứ ba nằm ngoài dự liệu thì nằm ở Trọng Huyền Trử Lương.
Mấy trăm năm chưa từng giáng xuống hiện thế, trước đó cũng chỉ giao thủ với Đỗ Như Hối Trang Quốc cách một ấn ký, quả thật hắn ta xem nhẹ thực lực của cường giả binh đạo Trọng Huyền Trử Lương này.
Vốn định vừa tiếp chiến vừa viên mãn thánh khu, nhưng không ngờ Trọng Huyền Trử Lương bùng nổ một chút, đã trực tiếp đánh đến mức khiến hắn ta không có sức lực chống trả.
Chuôi đao này... Cho dù là Thần, cũng cảm nhận được sự hung lệ của nó.
Vì giữ được thân thể này, hắn ta không tiếc điều động bản tôn cách hư không ra tay từ U Minh, lấy tiêu hao thật lớn điều động thần lực rót vào nhưng dù đã làm như thế mà vẫn bị Trọng Huyền Trử Lương lấy đao Cắt Thọ chặt đứt.
Hiện giờ tuy chạy thoát bằng sự chuẩn bị trước khi chiến đấu, nhưng thân thể thật vất vả mới tụ hợp được vẫn cứ có nguy cơ tán loạn. Hơn nữa dịch khí khó khắn lắm mới gom góp đủ đã bị chém mất, một bước cuối cùng của Thánh Khu Bạch Cốt đã rất khó viên mãn, chỉ có thể trở về tính toán kỹ hơn.
Thậm chí, đao của Trọng Huyền Trử Lương sau khi đã chém qua, người chưa đuổi kịp, nhưng đao ý vẫn còn nằm lại trong thân hình hắn ta, nó va chạm, dây dưa mỗi một khối huyết nhục.
Như vậy cũng thôi đi.
“Yếu kém như vậy mà cũng dám đuổi theo.”
Hắn ta lạnh nhạt nghĩ như vậy trong lòng.
Khương Vọng dồn hết toàn lực để truy kích, đương nhiên không có khả năng bị hắn ta bỏ qua, cho dù hắn ta đã suy yếu đến mức này.
Hắn ta cũng muốn quay lại bóp chết kẻ đó, nhưng không biết vì sao, hắn ta không chỉ cảm nhận được cảm xúc “Chán ghét”, mà còn có một tia uy hiếp loáng thoáng trên người con kiến nho nhỏ kia.
Điều này thật buồn cười.
Nhưng mà loại cảm xúc “Buồn cười” này cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Không thể tiếp tục mạo hiểm, thân thể này cực kỳ khó được, càng khó hơn cả lần buông xuống cách đây mấy trăm năm trước kia.
Hơn nữa... Thức tỉnh một lần từ đáy của Vong Xuyên cũng không dễ.
Tuy có sinh mệnh dài lâu, nhưng cũng khó có thể chịu đựng sự chờ đợi xa xôi tương tự.
Suy nghĩ trong lòng như dòng chảy thời gian chậm rãi lướt qua.
Bạch Cốt Thánh Chủ trực tiếp “Hái” tay trái của mình xuống, vung về hướng bên trái.
Mà cánh tay kia bành trướng lên, huyết nhục đan chéo, lại ngưng tụ thành một Bạch Cốt Thánh Chủ khác ở giữa không trung. Sau đó hắn ta vẫn mặt không cảm xúc, trực tiếp bay nhanh đi.
Thân thể và cánh tay của hắn ta chia làm hai hướng mà lao nhanh, hai hướng này tương ứng với hai cánh cửa Bạch Cốt còn lại.
Diễm Lưu Tinh đã đáp xuống nơi này, thân hình Khương Vọng hiện ra.
“Hướng bên nào?” Khương Vọng hỏi.
Hắn nhìn không thấu thật hư, tất nhiên phải hỏi người càng hiểu Bạch Cốt Đạo hơn là Khương Yểm.
“Cái này không phải ảo thuật, đây là bí pháp Khôi Thân Huyết Nhục của Bạch Cốt Đạo.” Khương Yểm trong Thông Thiên Cung trầm giọng mà nói: “Đuổi không kịp, hai bên đều là chân thân, hắn có thể đổi qua bên khác vào bất cứ lúc nào.”
Thật ra còn có một lựa chọn, đó chính là gã khống chế Minh Chúc bước ra, cùng Khương Vọng tách ra truy kích hai bên. Nhưng thứ nhất, nếu chỉ dựa vào Minh Chúc, chưa chắc gã đuổi kịp Bạch Cốt Thánh Chủ. Thứ hai, sau khi gã rời khỏi, chưa chắc Khương Vọng sẽ tiếp tục truy kích. Thứ ba, nếu đuổi không kịp, chưa chắc Khương Vọng còn cho phép gã “Trở về” Thông Thiên Cung.
An nguy của bản thân mới là quan trọng nhất.
Cho nên lựa chọn này chỉ có thể bị gã bỏ qua, vì thế gã tình nguyện từ bỏ cơ hội lần này.
“Vậy đi hướng bên trái!”
Khương Vọng không chút do dự, trực tiếp hóa thân thành Diễm Lưu Tinh, đuổi theo hướng bên trái.
“Ta không biết Khôi Thân Huyết Nhục là bí pháp gì, nhưng ta nghĩ tháo xuống một cánh tay của mình, tuyệt đối không phải chuyện nhẹ nhàng vậy đúng không?”
“Có thể chém xuống một cánh tay của hắn cũng được, cho dù chỉ là phân thân của hắn!”
…
Tiếng gió gào thét.
Sao băng làm rách cả bầu trời.
Cuộc truy đuổi của hai bên vẫn chưa vượt qua quận vực Xích Vĩ.
Đối với Khương Vọng mà nói, sát tâm của hắn dành cho Bạch Cốt Đạo đã kiên định đến không cần bàn cãi. Nhân cơ hội này, có thể làm suy yếu kẻ kia phần nào thì hay phần đó.
Mà đối với Khương Yểm, làm suy yếu Bạch Cốt Thánh Chủ cũng là chuyện gã hi vọng được nhìn thấy, nên trên đường đuổi theo gã luôn trợ giúp tìm kiếm dấu vết mà Bạch Cốt Thánh Chủ để lại.
Sự suy yếu của Bạch Cốt Thánh Chủ mắt thường có thể thấy được, có thể nhìn ra từ tốc độ của hắn ta.
Khương Vọng liên tục bùng nổ, rốt cuộc cũng đuổi kịp.
Tinh Hà Đạo Toàn như hoả lò sôi trào, đã chuẩn bị sẵn sàng ra đòn sát thủ, nhưng chỉ thấy thân hình Bạch Cốt Thánh Chủ bỗng nhiên tan nát ngay trước mặt hắn, nó nổ thành thịt nát rồi rơi xuống đất.
Bạch Cốt Thánh Chủ không chống cự cái nào mà đã trực tiếp từ bỏ Khôi Thân Huyết Nhục này!
Chuyện có khác thường thì nhất định có trá.