Chương 489: Lời này hình như có thâm ý.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng tuyệt đối sẽ không tự phụ đến mức cho rằng mình có tư cách khiến Bạch Cốt Thánh Chủ không chiến mà trốn chạy, hắn không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Nhìn về phía trước từ vị trí mà Khôi Thân Huyết Nhục của Bạch Cốt Thánh Chủ tan vỡ, sẽ nhìn thấy được một cánh cửa Bạch Cốt.
Hai bộ xương giao long cắn đuôi lẫn nhau, hình thành một vòng tròn, để lộ ra cánh cửa có u quang xoay tròn. Khương Vọng từng sử dụng độn pháp Bạch Cốt nên vĩnh viễn cũng sẽ không quên khí tức lưu chuyển trong đó.
Nơi mà cánh cửa này dẫn đến, hẳn chính là chỗ ẩn thân của Bạch Cốt Thánh Chủ.
Chỉ là vì sao hắn ta đã đến gần trước cửa, lại không thử xuyên vào cánh cửa, mà trực tiếp đánh tan Khôi Thân Huyết Nhục kia chứ?
Điều này khiến người ta nghi hoặc, cũng khiến người ta bất an.
Bất kể thế nào, Khương Vọng cũng không tính lướt qua cánh cửa Bạch Cốt này.
Hắn truy kích Bạch Cốt Thánh Chủ cũng chỉ là ỷ vào sự hiểu biết của Khương Yểm và trạng thái suy yếu của bản thân Bạch Cốt Thánh Chủ mà thôi. Nếu như phải đuổi vào hang ổ của Bạch Cốt Thánh Chủ, đánh vào Bạch Cốt Đạo, hắn còn chưa có tự tin như vậy.
Khương Vọng rút Trường Tương Tư ra, định trảm nát cánh cửa này.
Nhưng bỗng nhiên, thân thể hắn bỗng khựng lại.
Bởi vì...
Ngay trên không cánh cửa Bạch Cốt này, có một dáng người tuyệt đẹp từ trên trời giáng xuống.
Làn váy sam màu đen bọc kín lấy nàng, nhưng phong cảnh như dãy núi phập phồng kia lại càng thêm rõ ràng.
Tấm lụa đen che kín gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt của nàng ta.
Nàng chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua bên này, sóng to gió lớn không thể nói rõ lập tức lưu chuyển lập lòe.
Sao Khương Vọng có thể không nhận ra đôi mắt này?
Thậm chí hắn còn quen thuộc cả tấm lụa đen kia.
“Huynh muốn nhìn ta uống sao? Muốn biết... Ta trông như thế nào sao?”
“Giúp ta tháo khăn che mặt...”
Ánh mắt Khương Vọng lập tức đanh lai, như trường kiếm ra khỏi vỏ, để lộ sự sắc nhọn, trảm nát tưởng niệm: “Diệu Ngọc!”
Người xuất hiện trước cánh cửa Bạch Cốt này lại là Bạch Cốt Thánh Nữ Đạo - Diệu Ngọc!
Tấm lụa đen đã được tháo, để lộ ra gương mặt hết sức quyến rũ.
“Đã lâu không gặp...”
Nàng dùng giọng nói mềm mại dịu dàng, nỉ non mà như tiếp đón, phảng phất có vô số cảm xúc muốn nói lại thôi hòa tan trong đó.
Nhưng mà ngay một khắc sau, ánh mắt nàng chợt lạnh, nàng thò một bàn tay ngọc ra, bạch quang chụp tới!
“Ta nói rồi, nếu gặp lại thì ta sẽ giết huynh!”
Tiếng nói trong trẻo vang lên, người đã lao đến.
Khanh! Keng!
Trường Tương Tư kéo ngang qua, đan xen với bàn tay mỹ lệ được bạch quang bao trùm kia, phát ra âm thanh kim loại va chạm.
Khương Vọng theo kiếm mà đến, ngay sau đó trực tiếp tung ra Tinh Thần Nhật Nguyệt Chi Kiếm. Lại không phải công sát về hướng Diệu Ngọc, mà là mượn kiếm này để thoát ly chiến trường trong thời gian ngắn ngủi.
Lùi được nửa đường, hắn bỗng xoay người, một kiếm Sơn Xuyên Hà Lưu!
Mũi kiếm đâm ngay vào đầu ngón tay đã đánh tới của Diệu Ngọc, tuôn ra một tiếng réo rắt giòn vang.
Kiếm này để chống lại!
Khương Vọng cầm kiếm lui về phía sau, quanh thân nở rộ từng đóa hoa tươi, nhanh chóng phủ kín toàn bộ không gian này.
Khương Vọng dựa thế thối lui, trực tiếp phóng thích Diễm Hoa Chi Hải.
“Huynh xứng với thời gian mà ta bỏ ra đấy!” Diệu Ngọc bỗng khẽ cười một tiếng.
Sau đó nàng đẩy một tay về phía trước, một đóa Diễm Hoa trắng ngần nở ra ở lòng bàn tay, đẩy thẳng về phía trước.
Oanh!
Huyễn hoa tan biến, Diễm Hoa tàn lụi.
Một đóa Diễm Hoa trắng ngần này của Diệu Ngọc lại trực tiếp đốt cháy xuyên qua toàn bộ Diễm Hoa Chi Hải.
Nàng nhảy ra từ biển hoa đã tan nát, váy sam phiêu phiêu, mỹ diễm không gì sánh được.
Mà bạch quang Ngọc Quyền Lung cũng đánh thẳng đến!
Kinh Cức Quan Miện trên đỉnh đầu Khương Vọng chợt lóe rồi biến mất, cùng lúc đó, trong cơ thể Diệu Ngọc bỗng nhiên tự sinh ra năm khí, tự thành năm dây, từ trong ra ngoài, tự trói bản thân.
Ngũ Khí Phược Hổ!
Nhưng không đến thời gian nửa tức, năm sợ dây khí dò ra đến nửa đường thì đã tan nát, như khói mà tan đi.
Ngũ khí tan nát!
Sự khống chế đối với bản thân của Diệu Ngọc, hơn xa tu sĩ Nội Phủ cảnh khí huyết đều suy như Tống Quang kia.
Quyền đã gần đến.
Khương Vọng cũng tung ra trường kiếm, một kiếm Nhân Hải Mang Mang.
“Thù hận của huynh đối với ta, chẳng lẽ chỉ có như vậy thôi?”
Tung quyền, tiến quyền, đấm quyền.
Một quyền phá đi kiếm quang đầy trời, Diệu Ngọc tiến quân thần tốc.
Pi pi pi, pi pi pi!
Vô số Diễm Tước lấy Khương Vọng làm trung tâm mà bay ra.
Ngay vào lúc hắn bày ra Diễm Hoa Chi Hải, đã đồng thời bắt đầu bấm tay niệm chú chuẩn bị nổ tung Diễm Tước.
Hơn nữa đạo thuật này vốn đã bao trùm cả bản thân hắn.
Thế nên thoạt nhìn, giống như nắm đấm của Diệu Ngọc quấn quanh bạch quang, một quyền đập nát tiếng rít của ngàn vạn Diễm Tước!
Mặc dù Khương Vọng dụng tâm khống chế thuật này, nhưng bản thân hắn vẫn không khỏi bị Diễm Tước nổ tung làm bị thương, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng mà trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một nụ hoa sen thật lớn.
Diễm Tước liên tục mổ đánh nổ mạnh, nụ hoa lại không chút sứt mẻ.
Cánh hoa lần lượt bung ra, hoa sen mở rộ. Từ bên trong đóa hoa sen trắng thật lớn kia, có một bàn tay ngọc trắng ngần nhu nhược không có xương thò ra.
Bàn tay bao trùm bạch quang, trực tiếp bắt được một con Diễm Tước, sau đó thì trực tiếp bóp nát.
Uy năng của con Diễm Tước này, chỉ lóe lên một chút ánh lửa trong kẽ hở bàn tay tay.
“Càng ngày càng giống.”
Ánh mắt Diệu Ngọc đột nhiên có chút mê ly, nàng nỉ non nói.
Tiếng nói này tựa như ảo mộng, phảng phất như bện ra một cảnh mơ mỹ lệ trong tiếng lẩm bẩm ấy, nó lặng yên luồn tới.
Huyễn âm Nhập Mộng!
Nhưng mà cảnh trong mơ mỹ lệ kia vừa xâm nhập vào Khương Vọng, chưa kịp phát huy, đã nhanh chóng tràn vào Thông Thiên Cung, bị Minh Chúc làm cho tan rã.
“A, Huyễn âm Nhập Mộng.” Tiếng nói của Khương Yểm vang lên trong Thông Thiên Cung,
Diệu Ngọc vốn dĩ đã bay đến gần, thân thể lại bỗng lùi lại phía sau, bay tránh đi trước khi kiếm quang của Khương Vọng bùng nổ.
Khương Vọng vốn đang che giấu, để lộ ra bộ dáng như trúng chiêu Nhập Mộng, nhằm bùng nổ để đánh trả.
Nhưng Diệu Ngọc cũng cực kỳ cảnh giác, vừa cảm giác thấy đúng thì đã lập tức lui lại. Trong mắt hiện lên dị sắc: “Lúc trước ta cứ thắc mắc sao Minh Chúc lại rơi vào tay huynh... Thì ra nó có ý thức của chính mình!”
Lời này hình như có thâm ý.