Chương 502: Đó chính là Bạo Minh Diễm Tước của Khương Vọng!
Ẩm!
Trọng Huyền Thắng vỗ mạnh một chưởng xuống mặt đất, đánh nó thành một cái hố sâu, người đã tiến sát phía sau.
Chiến giáp được chế tạo đặc biệt trên người mang theo trọng lượng nặng nề, bị hắn ta dùng một tay giật xuống, cả người chỉ còn một kiện áo mỏng, xông lên đài tướng!
Tiếp theo đó là Thập Tứ, y mặc một thân giáp đen cầm theo thanh hắc kiếm quả quyết xông lên.
Theo phía sau là những sĩ tốt của Thu Sát Quân.
Tuy rằng bọn họ chỉ còn không đến hai ngàn người nhưng chỉ cần chưa chết thì đều dốc sức leo lên đài tướng!
Trong trận địa của Thu Sát Quân.
Từ nơi xa, Trọng Huyền Trử Lương ở trên tướng đài của Tề quân đã chú ý tới cảnh này.
Ông bất giác lộ ra nụ cười, nói với mọi người xung quanh: "Nhìn hổ nhi của Trọng Huyền gia nhà ta đi!"
Việc quân địch đến được tướng đài trong trận địa của mình là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Có thể nhìn thấy trên cả chiến trường rộng lớn, vô số binh lính Dương Quốc liều mạng xông về muốn giết chết Tề quân đáng hận —— Đương nhiên đây là một lựa chọn tôi tệ, nếu như Kỷ Thừa còn có thể chỉ huy chiến cục thì chuyện này nhất định sẽ không xảy ra.
Nhưng cuối cùng nó đã xảy ra rồi.
Đương nhiên Tề quân cũng không chịu thua lập tức đuổi theo thẳng tay chém xuống, trong chớp mắt trở thành một trận tàn sát.
Một bộ phận Dương quân thì quay người tử chiến, một bộ phận khác lại tiếp tục xông trở về.
Chiến cục hoàn toàn hỗn loạn, phía Dương quân, người nào tự chiến theo ý muốn của người nấy. Có người thì thủ vững trận địa củng cố phòng tuyến, có người thì đã giết đỏ cả mắt, liều lĩnh phản công. Có người quay về bảo vệ trung quân, cũng có người bắt đầu chạy trốn...
Sau khi Dương quân mất đi sự chỉ huy tài giỏi của Kỷ Thừa, sự chênh lệch giữa Dương quân và Tề quân lập tức hiện lên rất rõ.
Sự chênh lệch này không chỉ nằm ở thực lực, không chỉ nằm ở quân kỷ mà là toàn bộ mọi mặt, thực sự rất lớn!
Chiến cục đã rơi vào trạng thái không thể vãn hồi, sắp sửa sụp đổ.
Mà ở trên tướng đài trong trận địa của Dương quân.
Kỷ Thừa dùng một tiễn lật tung binh trận của quân dịch, nhìn không được mà thở ra hai hơi nặng nhọc.
Cả chiến trường sụp đổ, cũng là lúc thế lực và toan tính của chủ soái Dương quân như ông ta bắt đầu vỡ vụn. Ông ta gần như đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân để chống đỡ chiến cục, và việc tòa thành này sụp đổ cũng tương đương với việc ông ta sẽ là người đầu tiên bị đè nát.
Mức độ va chạm này đã khiến nội phủ của ông ta bị thương.
Dẫu sao cường giả Ngoại Lâu cảnh đệ nhất Dương Quốc cũng đã già rồi.
Những nội thương mà ông ta phải chịu trong suốt một đời chinh chiến này, lại xâm nhập cơ thể một lần nữa sau khi ông ta già đi.
Hơn nữa, dù là Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng hay Thập Tứ cũng chẳng có ai là kẻ yếu.
Mà bọn họ còn khống chế sức mạnh quân trận mấy ngàn người tiến đến, hơn nữa số này còn là Thu Sát Quân!
Việc ông ta có thể đánh lùi họ chỉ bằng một mũi tên đã đủ để chứng minh bảo đao của Kỷ Thừa vẫn chưa già.
Nhưng mà Những kẻ đã mất đi binh trận kia lại lao lên một lần nữa không chút do dự, dường như đang tuyên cáo với ông ta vì sao Tề Quốc lại là cường Tề.
Không chỉ là một hai thiên tài trẻ tuổi hay vài người dụng binh như thần.
Mà là sự to lớn của cả đất nước, sự kiên cường của cả thiên hạ!
Mà nhân tài Dương Quốc thì đã từng bước tàn lụi.
Toàn bộ Kỷ thị của ông ta đã diệt vong, ngay cả người con dâu tái giá cũng vừa chết trước mặt ông ta.
Chỉ còn một mình lão tướng là ông ta.
Sở dĩ ông ta cố gắng chống đỡ mấy năm nay chưa chết, dù rằng liên tục chịu đựng từng tin dữ, lần lượt nhận lấy từng đả kích.
Bởi vì ông ta biết triều đình chỉ còn lại một mình lão tướng này.
Dương Quốc cần ông ta, ông ta không thể chết!
Mắt hổ của lão tướng trợn lên, ông ta lại kéo dây cung bắn ra ba mũi tên cùng một lúc!
Một mũi xuyên thủng kiếm quang rực rỡ kia.
Tuy Khương Vọng đã dùng Diễm Lưu Tỉnh bắn lên, nhưng vẫn bị rạch một đường ở thắt lưng, hiện lên một vệt máu.
Một mũi tên bắn về phía thân hình mập mạp to lớn như núi.
Sức đẩy mạnh mẽ ngăn cản không gian trước người, hiển nhiên là Trọng Huyền Thắng đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng một mũi tên kia vẫn cứ xuyên qua tất cả mà đâm vào bụng hắn.
Mặc dù mũi tên bị ngăn cản bởi tầng thịt mỡ dày dặn nên không xuyên qua hoàn toàn, nhưng chung quy vẫn cắm vào da thịt chỉ lộ mỗi cái đuôi lông vũ ở bên ngoài cơ thể, vẫn còn đang rung lên!
Điểm rơi của mũi tên cuối cùng chính là kiếm sĩ đang mặc bộ giáp màu đen kia.
Hai tay Thập Tứ đẩy đại kiếm chắn ngang trước người.
Nhưng mũi tên đó đụng vào đại hắc kiếm, lại vẫn tiếp tục xuyên qua đại kiếm rồi sau đó đâm lên hắc giáp của Thập Tứ.
Bịch!
Cả người Thập Tứ bị đánh bay cả chục thước, miệng phun ra máu tươi.
Ba mũi tên cùng bắn đều lập công cả ba.
Nhưng từng người từng người trong đội Thu Sát Quân đông đảo đã xông lên.
Chỉ trong chớp mắt đã dàn đầy tướng đài to lớn.
Kỷ Thừa bay vọt lên kéo mạnh cây cung được trạm khắc tỉnh xảo, nhưng ông ta không bắn ai cả, mà chỉ bắn một mũi tên xuống đất!
Mũi tên rơi xuống đài không thấy đuôi lông vũ nhưng đã cắm sâu vào chỗ đó.
Đúng lúc này, một trận sóng xung kích lớn lấy chỗ vừa rơi xuống làm trung tâm mà bạo nổ, toàn bộ nhóm binh sĩ Thu Sát vừa xông lên tướng đài đều bị đẩy xuống đài.
Không thể đếm được có bao nhiêu người chết ngay tại đó.
Chíp chíp, chíp chíp!
Tướng đài vừa bị một tiễn làm cho trống không, lại bị vô số tiếng kêu của chim Diễm Tước bao phủ.
Đó chính là Bạo Minh Diễm Tước của Khương Vọng!
Thắt lưng vẫn còn đang chảy máu nhưng hắn đã nhanh chóng phản kích.
Đùng đoàng!
Kỷ Thừa kéo dây cung phát ra một âm thanh nặng trĩu như Địa Long rung chuyển.
Cây cung này chính là là bảo vật gia truyền của Thiên Hùng Kỷ thị, ông ta truyền cho nhi tử, sau đó truyền cho tôn tử, cuối cùng lại về tới tay ông ta.
Cung này tên Khâu Sơn.
Từ cổ người có tài thiện xạ, thấy vạn vật như đồi núi, bách phát bách trúng.
Cho nên được gọi với cái tên này!
Dây cung Khâu Sơn phát ra một tiếng vang, khiến cho vô số tiếng Diễm Tước kêu kia bị lấp đi trong nháy mắt.
Đồng thời, từng con Diễm Tước ở gần trước Kỷ Thừa đều tự nổ tung!
Còn bên này, Trọng Huyền Thắng bị một tiễn bắn xuyên vào bụng nhưng không hề thốt lên một tiếng, hắn ta cầm lấy đuôi tên vẫn còn rung dứt khoát rút ra, vứt mũi tên cùng máu thịt vừa rút ra xuống đất.
Sau đó thân thể đã lập tức nhảy vọt lên nắm một quyền giữa không trung, lực lực hút mạnh mẽ "truy đuổi" Kỷ Thừa, kéo ông ta lại về phía Trọng Huyền Thắng.