Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 501: Đã tới

Chương 501: Đã tới


Một nam một nữ đang cưỡi ngựa tiến tới.
Phía sau bọn họ không có nhánh quân nào, hiển nhiên là vì Dương quân đã chẳng còn binh lính nào có thể rút ra được.
Nhưng mà bọn họ vẫn tiến tới, công kích.
Tiến thẳng về phía Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Hai ky binh đối ngàn quân.
Không có gào thét, không có rên rỉ.
Chỉ trầm mặc xông tới.
Vọt qua.
Một là Thiên Hùng nữ tướng, một là hảo nam nhi của Dương Quốc nguyện xin chết.
Bọn họ chẳng kịp gây nên bọt sóng nào đã bị Khương Vọng và Thập Tứ xử lý.
Xông lên trước, xông thẳng lên.
Quân trận năm ngàn người giết đến đây, quân số đã tử thương gần nửa, chỉ còn chừng hơn ba ngàn người!
Đối với Thu Sát Quân tỉnh nhuệ mà nói, tổn thất này đã là vô cùng đáng sợ, tổn thất như thế nếu không có đại công thì chính là tội lớn.
Nhưng mà sự tỉnh nhuệ của Thu Sát Quân cũng được thể hiện ngay tại đây, dù đã tử thương gần nửa nhưng bọn họ lại chẳng có một ai e ngại lùi bước, không một binh một tốt nào quay lưng lại mà chết.
Những người ngã xuống đều chết khi đối diện với địch, chết trên đường công kích.
Mà Dương quân cũng giống như đã phát điên, không ngừng có người tới chặn đường nhưng càng lúc lại càng trở nên hỗn loạn, trở nên rải rác.
Đến cuối cùng, rốt cuộc có một nhánh quân hơn hai ngàn người đánh tới từ phía đối diện.
Xem kỹ ra thì chính là những người vừa rút khỏi phòng tuyến phía trên.
Hầu như người nào cũng có thương tích nhưng sát khí bừng bừng.
Trùng sát đến tận lúc này, dù là người có thực lực không tệ như Khương Vọng cũng cảm thấy hơi mỏi mệt, càng đừng nói đến sĩ tốt bình thường của quân bộ.
Nhưng khi phải đối diện với nhánh quân đột nhiên xuất hiện này, Trọng Huyền Thắng không những không lo mà còn cảm thấy vui mừng.
Nhánh quân này xuất hiện chứng tỏ rằng thế cục đã sắp đến hồi kết.
Chỉ cần đánh tan nhánh quân này, thế cục sẽ được xác lập!
"Chém tướng đoạt cờ, ở một lần này!"
Hắn ta hét to, trực tiếp phát động quân trận.
Cả nhánh quân ngưng tụ binh sát.
Chỉ trong thoáng chốc, cuồng phong đột nhiên nổi lên, từ tướng lĩnh cho tới sĩ tốt, những người đang được ngọn gió túc sát bao lấy đều đột nhiên đằng không bay lên!
Chỉ thấy trong cuồng phong, binh sát diễn hóa, cây khô gãy nát, lá rụng phiêu linh.
Ö nơi đó như đang diễn ra sát cơ của thiên địa, khiến người ta kinh tâm động phách.
Đây chính là vô biên lạc mộc... tiêu tiêu hạ! (1)
(1) Vô số cây rơi phát ra tiếng rên vang.
Trên chiến trường, việc quân trận binh gia ngưng sát hóa hình chính là một trong những thủ đoạn mạnh nhất, giống như việc Thạch Kính ngưng tụ âm Dương Du Sát Trận hoá thành hai con cá m, Dương to lớn chỉ một lần va chạm đã suýt giết chết Tiền chấp sự của Tứ Hải Thương Minh vậy.
Nhưng ở chiến trường, trong lúc đang chém giết, thì thủ đoạn này chỉ được triển khai như con át chủ bài quyết định thắng bại.
Bởi vì nó cần toàn quân hiệp lực, mỗi một người đều phải dùng toàn lực ứng phó, nghiêm túc điều động binh trận, cực kỳ hao phí quân lực. Trong chiến trường hung ác kéo dài, trừ phi có thể đánh tan đối thủ trong một kích, nếu không, việc phung phí quân lực sớm rất có thể sẽ biến mình thành thịt cá mặc cho người ta chém giết.
Mà giờ phút này, chính là lúc tung ra át chủ bài quyết định thắng bại.
Chỉ một lần, sẽ biết thắng hay bại!
Trận địa hai ngàn người này của địch đều là những người vừa mới được rút ra từ phòng tuyến bên trên, vội vàng đến đây bổ sung.
Tuy rằng ý chí chiến đấu rất đáng khen ngợi nhưng sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực không phải chỉ cần dùng ý chí là có thể bù đắp được.
Hai ngàn binh lính đã mệt mỏi, mang theo tâm tình thí mạng để đến đây.
Mà nhánh quân do Trọng Huyền Thắng chấp chưởng lại trực tiếp bày ra sát trận tối cao.
Vô số lá rách, lộn xộn như mưa rơi, rồi lại bị cuồng phong cuốn lại cùng một chỗ như vòi rồng mùa thu, chỉ trong nháy mắt đã cuốn qua nhánh Dương quân này, cắn nuốt hết thầy!
Nếu có người bình tĩnh đứng trên không quan sát toàn bộ quá trình thì sẽ thấy.
Nhánh quân của Trọng Huyền Thắng, kể từ lúc bắt đầu công kích đến giờ, chưa từng dừng lại dù chỉ một khắc.
Bọn họ giống như một mũi tên to lớn, đã phóng ra là không quay đầu về, không trúng đích tuyệt đối không ngừng lại.
Mà "mũi tên" này, ngay từ đầu đã dùng mũi nhọn phóng về phía trước, vọt đến tận cùng rồi đột nhiên tung binh sát hoá hình, tạo nên số vố cây rơi, hợp lại đánh vỡ lớp phòng ngự cuối cùng phía đối diện, xuất hiện bên dưới chiến kỳ màu thiên thanh đang tung bay phần phật kia!
Trên đài tướng to lớn, lúc này đây...
Đã chỉ còn lại mình lão tướng Kỷ Thừa!
Tất cả những nhánh quân có thể dùng đều đã bị điều ra ngoài hết.
Trong tầm mắt rộng lớn mà ông ta có thể nhìn thấy, Thu Sát Quân đã đột kích bốn phía, đánh thủng trăm ngàn lỗ trên lớp phòng tuyến của Dương quân.
Ông ta đã phải dốc hết toàn lực, gần như thiêu đốt hết mọi thứ để chỉ huy, khó khăn lắm mới có thể duy trì cục diện đang lung lay sắp đổ này.
Nhưng hiện tại, dù là cục diện này ông ta cũng không duy trì nổi nữa.
Bởi vì...
Quân địch đã tới!
Đã tới trước tướng đài!
"Hồ tử nhà ai muốn hái đầu lâu của lão tướng ta!"
Lão tướng quân tóc muối tiêu đón gió hét lớn.
"Ta! Trọng Huyền Thắng!"
"Ta! Khương Vọng!"
Bị bầu không khí lúc này kích thích khiến huyết dịch của Khương Vọng cũng trở nên sôi trào.
Giờ đây, tất cả phòng tuyến đều đã bị đột phá, giữa bọn họ và Kỷ Thừa đã chẳng còn gì cản trở.
Hắn và Trọng Huyền Thắng đều chỉ nhìn thẳng vào lão tướng này.
Toàn bộ quân trận gầm thét cuốn lên đài tướng.
m!
Một mũi tên.
Một mũi tên mang theo tiếng gầm thét.
Như gió, như sấm, như trời sập đất nứt!
Mái tóc hoa râm của Kỷ Thừa vẫn tung bay trong gió, bàn tay khô gầy của ông ta đã gảy dây cung.
Ngay cả giọng nói của ông ta cũng đã hơi run rẩy nhưng mà bàn tay lại vẫn luôn vững vàng.
Vững vàng như bàn thạch!
Kéo mạnh dây cung, buông tay.
Mũi tên phóng ra như lôi kích.
Ngay lúc dây cung động, mũi tên đã đụng mạnh vào nhánh quân của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Ẩm!
Dù là là Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng hay Thập Tứ đều có thể cảm nhận được rất rõ.
Đây là sự cản trở mạnh nhất bọn họ gặp phải kể từ lúc bắt đầu liều chết tiến đến tận đây.
Mũi tên gào thét như phong lôi, mà quân trận đã được binh sát hóa hình lại bị xới tung lên!
Cuồng phong mang theo vô số lá rụng giống như bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, kéo mạnh. Cả quân trận lăn xuống đài tướng, người ngã ngựa đổ.
Binh sát tản ra, binh trận đã bị phá!
Nhưng mà, ngay trong quân trận đã bị vỡ tan này, ngay giữa đám Thu Sát Quân hỗn loạn, một luồng kiếm quang chói mắt tản ra, từ xa đến gần, lại lần nữa giết về phía đài tướng.
Kiếm quang của Khương Vọng như cầu vồng, người như sao băng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất