Chương 517: "Không, không, ta không thể!"
Cho đến hiện nay, đây là người duy nhất còn lại vẫn trung thành và tận tâm với Dương Kiến Đức. Trước giờ, Dương Huyền Sách không có thiện cảm đối với tên thái giám này, nhưng quốc gia cũng đã không còn, không cần lại bị trói buộc bởi quốc sự gì nữa.
Nói xong, Dương Huyền Sách đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Hoài chỉ hỏi: "Công tử có tính toán gì không?"
"Tuy chuyện khôi phục tông miếu xã tắc là không có khả năng..." Dương Huyền Sách ngừng bước chân lại, sau đó tiếp tục đi ra ngoài: "Nhưng làm nhi tử, dù sao cũng phải làm chút gì đó cho người phụ thân đã chết trận"
Dương Huyền Sách rời đi.
Hắn ta đóng cánh cửa phòng khách lại, cũng đóng hi vọng cuối cùng của Lưu Hoài lại.
Cho dù bản thân gã ta cũng biết, cái gọi là "Hy vọng" kia là xa vời như thế nào.
Cứ trốn ở biên thành Dung Quốc bên ngoài quốc cảnh của Dương Quốc, đây là ý kiến của Dương Huyền Sách.
Kiếp sống hoang đường trong Thiên Hạ Lâu trước kia đã giúp hắn ta có chút thành tựu với việc giấu kín hành tung dấu vết.
Mà bản thân Lưu Hoài lại hoàn toàn không có phương hướng.
Di mệnh của Dương Kiến Đức là bảo gã ta tìm được Dương Huyền Sách, dẫn hắn ta rời khỏi Dương Quốc, nhưng lại không nói kế tiếp phải làm như thế nào.
Nếu nói nhất định phải có một mục tiêu, gã ta muốn Dương thị phục quốc, muốn tông miếu Dương thị không bị cắt đứt, muốn Dương Kiến Đức dưới cửu tuyền có thể được an lòng, có thể nhận được hương khói không đứt quãng.
Nhưng thật ra bản thân gã ta cũng hiểu, chuyện mà sinh thời Dương Kiến Đức cũng không thể làm được, sau khi ông ta chết, càng không có khả năng làm được.
Ngay cả Dương Huyền Sách - Người duy nhất có tư cách kéo dài tông miếu Dương thị cũng thờ ơ đối với "Kế hoạch lớn" này.
Gã ta chỉ là một lão thái giảm mất vua mất cả nước, lại có thể làm cái gì đây?
"Ngươi tự do"
Dương Huyền Sách lấy thân phận huyết mạch duy nhất còn lại của Dương Kiến Đức, tuyên cáo gã ta đã tự do.
Nhưng mà "Tự do" là cái g1?
Những ngày tháng nhắm mắt theo đuôi, thận trọng chờ đợi, chẳng lẽ không phải "Tự do" sao?
Gã ta vào cung đã bao nhiêu năm? Bản thân gã cũng không nhớ nổi nữa.
Gã chỉ nhớ rõ một chuyện, năm đó Quốc quân vẫn còn là hoàng tử, lúc vào cung yết kiến, tư thái của ngài đã bất đồng với người khác. Long hành hổ bộ, nghiễm nhiên coi mình mới là chủ nhân nơi đây.
Sau đó thì quả nhiên, ngài ấy gần như không chút chướng ngại nào mà ngồi lên Long ỷ.
Vị hoàng tử sau lưng mơ hồ có Tề Quốc duy trì kia, không gây lên được chút bọt nước nào khi đứng trước mặt ngài ấy.
Gã ta cũng còn nhớ, năm đó Quốc quân bệ hạ nhìn thấy gã ở trong cung, nói là trông có vẻ quen mắt, sau đó tùy ý chọn gã đi theo hầu.
Gã ta đương nhiên nhớ rõ, lần đầu tiên lên đại triều sau khi kế vị, Quốc quân bệ hạ đã nói với gã, quốc gia này đã thối nát rồi, nhưng cho dù là trái cây thối, ngài ấy cũng muốn làm nó mọc rễ nảy mầm, trở thành đại thụ che trời!
Gã ta nhớ rõ khi Thái Tử vừa mới sinh ra, lần đầu tiên gã nhìn thấy Quốc quân rơi lệ.
Quốc quân khóc nói: "Chờ trăm năm sau, Cô nhất định không để con mình như thết"
Nhưng mà...
Gã cũng nhớ Quốc quân khí phách hăng hái ngày nào đã từ từ tinh thần sa Sút ra Sao.
Gã chứng kiến tất cả, cảm nhận được tất cả, cũng nhấm nuốt tất cả.
Hiện tại, Quốc quân không có, Thái tử đã chết, tiểu vương tử cũng đi rồi.
Phòng khách đã trở nên trống trải, chỉ có cuốn sách da thú trên bàn còn đang lưu động huyết quang.
Lưu Hoài mấp máy môi, cuối cùng cũng không phát ra một tiếng thở dài.
Điều làm gã ta sợ hãi chính là, gã phát hiện ánh mắt mình lại không tự chủ được mà nhìn về hướng quyển sách da thú kia. Mà quyển da thú kia, không biết khi nào, đã lặng lẽ mở ra.
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công...
Thứ làm Lưu Hoài sợ hãi, cũng không phải ma công này diệt sạch nhân tính thế nào, đáng sợ thế nào, khiến người người căm hận ra sao. Mà là gã ta phát hiện, gã không thể khắc chế dục vọng học tập ma công này.
Gã ta không có thân thích không có bằng hữu, cũng không sợ diệt tình tuyệt dục. Nhưng nếu nói còn có ràng buộc gì thì đó chính là di mệnh của Dương Kiến Đức, chính là tâm tình phải bảo vệ Dương Huyền Sách.
Gã ta đã từng kiến thức Dương Kiến Đức giết sạch tông thất, tàn sát thân sinh nhi nữ như thế nào.
Ngay cả hùng tài như Dương Kiến Đức mà cuối cùng cũng không tránh được. Nếu gã ta tu luyện ma công này, chỉ sợ sẽ có một ngày, gã không thể không đi giết chết Dương Huyền Sách nhằm chặt đứt ràng buộc duy nhất.
Ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu, đã làm gã ta cảm thấy bất an.
Đó là huyết mạch duy nhất còn lại của Quốc quân bệ hạ, sao gã ta có thể làm vậy?
Lưu Hoài siết đôi tay thành trảo, rót đạo nguyên vào, lập tức xé quyển sách da thú này thành rất nhiều mảnh nhỏ.
Làm như thế mà vẫn chưa thể yên tâm, gã ta lại nâng lên một ngọn lửa cực nóng, thiêu tấm da thú ghi lại ma công này thành tro tàn.
Nhưng mà...
Gã ta hoảng sợ phát hiện, những chữ bằng máu trên tấm da thú kia lại hiện rõ ra trong đầu mình, gã nhớ rõ rành mạch mỗi một chữ trong Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công!
Trăm ngàn hình ảnh chuyển qua trong đầu Lưu Hoài.
Trong chốc lát là cảnh Dương Kiến Đức đại khai sát giới trên điện, tự tay diệt sát con cái có quan hệ huyết thống.
Trong chốc lát là cảnh Lưu Hoài này đã luyện ma công đại thành, thay chủ báo thù, đánh vào Lâm Truy, máu rửa Tề cung, giết chết lão nhân họ Khương kia ngay tại chỗ.
Trong chốc lát, là gã ta đứng trước thi thể của Dương Huyền Sách, mà cố chủ Dương Kiến Đức máu me đây mặt nhìn gã ta trừng trừng: "Cẩu nô tài, Cô kêu ngươi bảo vệ nhi tử còn sót lại của Cô, sao ngươi lại giết nó?"
SA"
Lưu Hoài tránh thoát ra từ ảo giác điên cuồng, thở hổn hển kịch liệt.
Trên mặt, trên người gã đã bị mồ hôi dày đặc bao phủ.
Nhưng những văn tự huyết sắc kia, lại lăn qua lộn lại chảy xuôi trong đầu, càng lúc càng rõ ràng.
"Không, không, ta không thể!"
Gã ta điên cuồng mà hô to vài câu, bỗng nhiên trở tay tung một chưởng, đánh cho chính mình nổ tung!
Một màu đỏ trắng chảy đây đất.
Thi thể của Lưu Hoài nằm ngã trên mặt đất, nhưng da thịt trên người gã ta đều lỏng xuống, không còn loại căng thẳng dưới trạng thái sợ hãi như lúc nãy nữa.
Nhưng mà...
Cửa sổ đóng lại, nhưng không biết một luồn gió từ nơi nào chui vào.
Cơn gió này cuốn lên quyển sách da thú đã cháy thành tro tàn trên bàn, sau đó nhẹ nhàng vẩy lên thi thể của Lưu Hoài.
Tro tàn kia dần dần biến mất, thi thể của Lưu Hoài cũng chậm rãi tan ra.
Đến cuối cùng, trên mặt đất không còn lại chút vết bẩn đỏ trắng nào nữa, cũng không có máu thịt xương tủy nào.
Chỉ có bộ quần áo sinh thời mà Lưu Hoài đã mặc và trên đống quần áo đó có...
Một quyển sách da thú cổ xưa!