Chương 518: Cầu nhân đắc nhân
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công nhấc lên gợn sóng ở Dung Quốc, nhưng lại không có ảnh hưởng đến Dương vực.
Bá tánh nơi này đang nghênh đón sự thống trị của Tề Quốc trong thấp thỏm lo âu... Nhưng họ lại nhanh chóng thích ứng.
Điều này đương nhiên là do rất nhiều nguyên nhân.
Thí dụ như Hoàng Dĩ Hành là "Sóng lưng cuối cùng của triều đình Dương Quốc), thí dụ như Thanh Dương Trấn Nam "Nhân nghĩa vô song".
Hai người đều ra sức để cản lại dao mổ của Hung Đồ, Hoàng Dĩ Hành bảo đảm quận Hành Dương an bình, Khương Vọng thành lập nên thế ngoại đào nguyên ở thành vực Gia Thành quận Nhật Chiếu khi đang quốc loạn. Cả hai bên đều cứu được vô số người sống.
Đương nhiên, sở dĩ thanh danh của Khương Vọng có thể đuổi kịp Hoàng Dĩ Hành, chủ yếu ở chỗ Trọng Huyền Thắng dùng hết sức để tạo thế. Hiện giờ, tại ba quận của Dương địa, chỉ có vị trí trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu còn đang lơ lửng chưa quyết định, có thể thấy được bị cản trở rất mạnh, nhưng tiếng hô về Khương Vọng trong dân gian đã rất lớn.
Đối với điều này, Khương Vọng cũng có chút mong đợi.
Sau khi nhận được tước vị Thanh Dương Trấn Nam, hắn mới thật sự hưởng thụ được chỗ tốt mà trấn vực Thanh Dương phụng dưỡng ngược lại hắn.
Tước vị quan chức chưa bao giờ chỉ là vinh dự đơn giản. Nó liên quan mật thiết đến sự thống trị của một triều đình đối với quốc gia, nói một cách tương đối, tất nhiên cũng có thể hưởng thụ được sự bổ ích của quốc vận từ nó.
Cụ thể thì nói đến một chức quan nào đó, nó ảnh hưởng đến quyền lực quan viên, cũng quyết định quan viên đó có thể tiếp nhận được "Đáp lại?
Tỷ như Tịch Mộ Nam có thể lấy ấn thành chủ Gia Thành triển khai sắc lệnh, đó là mượn dùng dân tâm của Gia Thành. Hội tụ dân tâm, không chỉ có thể dùng để chinh phạt, mà trên thực tế nó còn có thể trợ giúp tu hành.
Lấy bản thân Khương Vọng làm ví dụ.
Hắn đã sớm hoàn thành khống chế thực tế đối với trấn vực Thanh Dương, nhưng còn chưa hoàn thành phần lễ nghi, không thể danh chính ngôn thuận. Chỉ ở kiếp nạn Hồn Hãm Phi Tuyết, hắn mới bất ngờ nhận được đáp lại. Nhưng nói cho cùng thì vẫn không phải phương pháp chính thống.
Một lá Lý Văn Xích Kì kia vốn có thể giúp hắn tụ hợp lại dân tâm dân ý, để hắn sử dụng, đáng tiếc còn chưa kịp hoàn toàn bình định trấn vực Thanh Dương thành nhất thể thì đã bị hủy bởi tay Long Cốt Diện Giả.
Nhưng hiện giờ Dương địa đã trở thành đất Tề, triều đình Tề Quốc ban một chiếu thư xuống, Khương Vọng thành chủ nhân danh chính ngôn thuận của trấn Thanh Dương. Cái gọi là "Dân tâm dân ý, trầm rồi lại nổi" hiện giờ hắn mới thật sự có thể lý giải lời này.
Mà biểu hiện trên con đường tu hành, dân ý thuộc về trấn vực Thanh Dương đang thời thời khắc khắc chảy vào tước ấn của hắn - Đó là một con dấu nho nhỏ rộng bằng hai ngón tay, cao hai đốt ngón tay, có khắc âm bốn chữ [Thanh Dương Nam Ấn].
Đặt ấn bội này ở bên người, có thể cảm nhận được sức mạnh thần hồn được tẩm bổ rồi từ từ lớn mạnh, đương nhiên, quá trình này cực kỳ chậm. Chỉ là nếu có thể tích lũy từ năm này sang tháng nọ thì cũng có tiến bộ khả quan.
Mà nếu có thể có được vị trí trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu, xây dựng tốt nơi đây, vậy có nghĩa là sẽ có càng nhiều dân tâm dân ý, giúp cho thần hồn lớn mạnh nhanh hơn.
Sở dĩ rất nhiều quan liêu ngồi lên vị trí này nhưng lại không chăm lo chính sự, không phải vì không nhìn ra những điểm tốt ấy. Mà là vì sự phụng dưỡng này quá mức chậm chạp chẳng khác nào khe nhỏ sông dài, nhưng nếu họ tham lam, dùng sưu cao thế nặng thì thường có được thu hoạch như dựng sào thấy bóng.
Nói thẳng ra, quốc vận càng hưng thịnh, quan viên càng cần tâm với dân thì đó chính là kế lâu dài. Thực lực quốc gia càng bấp bênh thì càng nhiều quan liêu thiển cận, bởi vì căn bản không thể xác định mình có thể thu hoạch được lâu dài hay không, họ chỉ nghĩ đến việc chiếm đoạt tiền của phi nghĩa rồi chạy.
Tục ngữ có câu: "Cường quốc văn sĩ định sơn hà, phá quốc văn quan không bằng gà" Cũng mang ý nghĩa như vậy.
Câu này đã nói rõ sức mạnh mà hai bên điều động được không cùng một cấp bậc, cũng chứng minh phụng dưỡng hai bên nhận được khác nhau như trời với đất.
Mà trở lại sự thống trị của Tề Quốc đối với Dương địa.
Theo Khương Vọng nhìn nhận, sở dĩ bá tánh Dương địa có thể nhanh chóng tiếp nhận sự thống trị của Tề Quốc như vậy, tất nhiên là do Tề Quốc đã thẩm thấu dần từ năm này sang tháng nọ, dân phong dân tục từ từ bị đồng hóa, đây cũng là hiệu quả do kế sách lúc trước của Yến Bình mang lại.
Nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất đó chính là sau khi quân Tề hoàn thành sự thật chiếm lĩnh toàn cảnh Dương vực, điều đầu tiên họ làm là dọn dẹp toàn bộ hung thú trong lãnh thổ, giải quyết vô số tai họa hung thú mà bá tánh Dương vực thống hận.
Đa số bách của Dương vực, gần như cả đời không bước ra khỏi Dương địa, lần đầu tiên bọn họ phát hiện, thì ra hung thú có thể được quét dọn sạch sẽ, đất hoang cũng không còn nguy hiểm nữa, đạp thanh không phải chỉ có thể tiến hành ở mấy dặm vùng ngoại thành... Họ cảm nhận được sinh hoạt an ổn của người Tề Quốc!
Điểm này, có lẽ bản thân người Tề cũng không cảm thấy gì. Nhưng từ Trang Quốc đến Dương Quốc, Khương Vọng đã tự mình trải qua sự oanh liệt ở thành Tam Sơn, thấy được vô số tình cảnh bi thảm, hắn hiểu rõ cảm nhận này nhất.
Nếu có quốc gia nguyện ý thanh trừ tai hoạ hung thú thì những thành chủ toàn tâm toàn ý vì bách tính như Đậu Nguyệt Mi kia còn có thể trung thành đối với Trang Quốc hay sao?
Chuyện hung thú, tuy là việc phổ biến, là việc thường thấy, nhưng sau lưng có liên quan đến quá nhiều bí mật. Đến nay Khương Vọng cũng không thể hiểu được những căn nguyên trong đó, hỏi Trọng Huyền Thắng thì hắn ta cũng không nói tỉ mỉ, thật khó có thể hiểu được.
Trấn Thanh Dương, bên trong tĩnh thất.
Khương Vọng chậm rãi thu công, khống chế Đạo Mạch Đằng Long bay trở về Thiên Địa Cô Đảo, kết thúc đợt thăm dò hải dương Khu Kiền hôm nay.
Tuy Sương mù mông muội đáng sợ, nhưng hắn đã ghi khắc hết những khu vực thăm dò được vào trong lòng, tạo thành địa đồ mà chỉ một mình hắn biết. Sau khi thăm dò được càng ngày càng nhiều vị trí, sớm hay muộn gì cũng có một ngày, hắn có thể ngắm nhìn toàn cảnh Khu Kiển hải. Khi phương hướng đều nằm trong lòng, mức độ đáng sợ của sương mù mông muội sẽ giảm xuống cực thấp.
"Lão gia" Tiếng nói của Độc Cô Tiểu vang lên ở ngoài cửa.
Nàng ta là người hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện đến đây quấy rầy lúc Khương Vọng tu hành.
"Chuyện gì?" Khương Vọng hỏi.
"Có một lão hòa thượng chờ ngài ở trong viện!"
"Hòa thượng?" Khương Vọng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngoài Thái Hư Huyễn Cảnh và các phe nhân mã đều đã giao thủ ra, hắn không nhớ mình đã từng tiếp xúc gì với người của Phật môn ở hiện thế.
Mà còn là một lão hòa thượng!
Nhưng hình như Độc Cô Tiểu cũng rất ngơ ngác: "Lão ta nói có duyên với lão gia!"