Chương 523: Kính người như kính thần
"Lại đến nói chuyện 'Vô vọng' ta muốn nói với ngươi hai người"
"Người đầu tiên tên là Vương Di Ngô. Phía trước hắn ta, cực hạn của Thông Thiên Cảnh bị thiên kiêu của ngày trước xác định, vô số thiên tài đều khó có thể với tới vị trí kia, mà thật vất vả chạm đến, cũng cho rằng đó đã là viên mãn. Chỉ có hắn, từ lúc bắt đầu đã nhận định đó không phải là cực hạn, vì thế dùng dằng ở Đằng Long Cảnh nhiều năm, bị vô số người âm thầm cười nhạo. Đó là giới hạn gần như là quy tắc sắt của thế giới ngày xưa, muốn đánh sâu vào đó, chẳng lẽ không đủ vô vọng sao?"
"Nhưng cuối cùng hắn lại định nghĩa lại cực hạn một lần nữa!"
Vứt bỏ lập trường khác nhau, Khương Vọng cũng cực kỳ bội phục Vương Di Ngô này.
Cường giả như vậy đúng là đáng được tôn trọng.
"Mà người thứ hai, tuy rằng hắn xuất thân ở một gia tộc thật hiển hách, nhưng sinh ra vốn đã yếu ớt. Bởi vì phụ thân hắn chết quá sớm, hắn căn bản không chiếm được bao nhiêu tài nguyên, tu vi vẫn luôn nằm lót đế. Mà nhân tài gia tộc kia đông đúc, trong đó có một thiên tài lóa mắt nhất, từ nhỏ đã nổi bật hơn người, được người ta khen ngợi là 'Đoạt hết phong hoa của cùng thế hệ; cũng được coi là người thừa kế không thể bàn cãi trong gia tộc. Chưa từng có bất cứ người nào, có thể cạnh tranh với hắn ta. Ngay cả Vương Di Ngô đánh võ cực hạn của Thông Thiên Cảnh trước nay, cũng tự nhận là không bằng"
"Mà ta nói với ngươi, người sinh ra vốn đã yếu ớt này, từ nhỏ đã nhìn chằm chằm vào vị trí gia chủ, muốn cạnh tranh với thiên tài loá mắt không thể cạnh tranh kia. Buồn cười không? Vô vọng không?"
"Nhưng hắn lại vừa chủ đạo trận chiến phạt diệt Dương Quốc, khai thác ba quận vì Tề Quốc, giành được vốn liếng hùng hậu vì bản thân. Mà ta cũng tin tưởng chắc chắn, hắn có thể lấy được thắng lợi cuối cùng!"
"Người này chính là tên béo trông có vẻ phúc hậu và vô hại mà ngươi nói.. ?
kia:
"Hắn tên là Trọng Huyền Thắng"
Triều đình Tề Quốc ban thưởng trăm viên Vạn Nguyên Thạch, làm túi của Khương Vọng lập tức đây hẳn lên.
Nhưng nhiêu đó cũng chỉ mới đủ trả khoản nợ cho Diệp Thanh Vũ vì mượn mua Khai Mạch Đan cho Khương An An.
Giờ bọn họ cách xa nhau mấy vạn dặm, muốn lập tức trả nợ cũng khó, còn không có hãng buôn nhà ai có khả năng chuyển tiền thông qua cả thiên hạ, đây là chuyện mà những cường quốc thiên hạ cũng làm không được.
Mạnh như Tề Quốc mà Đao Tệ của Tề cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được thông hành ở Đông vực, còn bị khắp nơi âm thầm chống lại.
Lúc mượn Vân Trung Lệnh để Khương An An tu hành ở Lăng Tiêu Các, Khương Vọng đã nói qua, bất kể Lăng Tiêu Các đổ vào bao nhiêu tài nguyên cho An An thì hắn nhất định sẽ hoàn lại.
Bản thân hắn chưa bao giờ quên chuyện này.
Dù là bây giờ hay sau này, nếu có thể thành công tranh thủ được vị trí trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu thì bao nhiêu đó cũng không tính là cái gì.
Trong số những người ở trấn Thanh Dương thì Độc Cô Tiểu sắp khai mạch, hết thời gian nửa năm Trúc Bích Quỳnh sẽ trở về Điếu Hải Lâu. Trương Hải vẫn lấy phần thù lao Đạo Nguyên Thạch mà trước đó đã định sẵn. Chỉ có một mình Hướng Tiền, với thực lực này của y thì Đạo Nguyên Thạch lúc trước đã hứa hẹn hiển nhiên không đủ.
Hắn tìm Hướng Tiền nói chuyện phiếm cũng là vì bàn bạc nên tạ ơn sự trả giá này như thế nào. Còn chuyện "Tâm sự" về Huyền Không Tự lại là điều ngoài ý muốn.
Cũng may kết quả không coi như quá xấu.
Tuy rằng hắn không biết Hướng Tiền có bị thuyết phục hay không, nhưng ít ra phát tiết được cảm xúc ứ đọng không phải là chuyện xấu.
Vào cuối cuộc trò chuyện, Khương Vọng trực tiếp lấy ra mười viên Vạn Nguyên Thạch, song song đó là đạo thuật mà mình đã thông thạo và có thể truyền ra ngoài, để Hướng Tiền lựa chọn một trong hai.
Hướng Tiền không ngượng ngùng mà nhận lấy Vạn Nguyên Thạch, còn về đạo thuật y tỏ vẻ những thứ này quá phức tạp, y lười học lắm.
Tuy Khương Vọng cũng không bủn xỉn truyền pháp, nhưng y có truyền thừa tuyệt đỉnh của thời đại Phi Kiếm, có thể tự tu hành thành hệ thống nên có lẽ cũng không quá cần đến.
"Thần minh và thần linh là hai khái niệm không giống nhau. Hắn nói hắn kính sư phụ như kính thần, ngươi lại lấy thần linh U Minh làm ví dụ. Thật sự không có sức thuyết phục chút nào cả"
Lúc Khương Vọng đang cân nhắc đạo thuật trong tĩnh thất, Khương Yểm liền cất tiếng cười nhạo đối với cuộc trò chuyện giữa hắn và Hướng Tiền lúc nãy.
Làm vậy cũng không phải Khương Yểm đang tìm cảm giác tồn tại, mà gã chỉ đang "Chứng minh giá trị thôi.
Trong lòng Khương Vọng rất rõ, nguyên nhân là vì đạo thuật hiện tại mà hắn đang cân nhắc làm Khương Yểm cảm nhận được uy hiếp.
Đạo thuật Đố Hỏa bậc Giáp trung phẩm bí truyền đến từ quốc khố của Tề Quốc, sau khi bước vào ngưỡng cửa Nội Phủ Cảnh, bởi vì sức mạnh thần hồn trưởng thành, hắn cũng đã bước vào ranh giới có thể tu tập nên nhanh chóng phát giác ra hiệu quả kỳ diệu trong đó.
Đây là một môn đạo thuật huyền diệu tương ứng với cảm xúc, câu thông với tỉnh thần, đặc biệt là trên chiến trường thần hồn, nó sẽ mang đến tác dụng rất lớn.
Nghe Khương Yểm nói như vậy, hắn chỉ đáp: "Cái này thì ta không biết"
"Thân giả, 'Y thân dã. "Thân là tia chớp trên không trung. Vào thời viễn cổ, mọi người cho rằng tia chớp thay đổi thất thường, uy lực vô song. Tia chớp khoác áo hóa hình, cho nên được xem là "Thần. Thần minh đại diện cho uy lực vô địch, khả năng khó lường"
Khương Yểm nói: "Ngay từ lúc ban đầu, Thiên Địa Môn đã là giới hạn giữa nhân và thần, thế nhân đều lấy Đằng Long Cảnh là thần minh! Bởi vì tu sĩ cảnh này phi thiên độn địa, vượt xa phàm nhân"
"Mà sau khi người tu hành đầu tiên mở được Nội Phủ, khái niệm thần minh đã kéo lên càng cao hơn. Trong một khoảng thời gian rất dài, Thần Lâm Cảnh cũng được coi là thần minh, cho nên có câu nói "Ta như Thần Lâm:
Mà tại thời thượng cổ, Thần Lâm Cảnh cũng được xưng là 'Bất Hủ' Cảnh, có điều sau đó được chứng minh là 'giả Bất hủ; nên tên này mới mất đi"