Chương 535: Vụ Nữ Tỳ Bà
Trong vô tình, một khúc Tỳ Bà đã hết, một ly Vụ Nữ Tỳ Bà cũng đã uống cạn.
Lúc này, Hứa Tượng Càn mới khen ngợi: "Trong Bát âm Trà thì Hồng Tụ Chiêu độc hữu ba cái, ta thích nhất là Vụ Nữ Tỳ Bà này!"
"Thật sự là trà ngon!"
Vốn từ của Khương Vọng nghèo nàn, chỉ có thể khen ngợi như vậy.
Hai người lại nói đến những chuyện cùng trời cuối đất, Hứa Tượng Càn du học khắp thiên hạ, Khương Vọng cũng kinh hành mấy vạn dặm, chủ đề nói chuyện cũng không thiếu.
Trong đó tránh không được bàn tới Hữu quốc, tới Quy Thú cực lớn kia, cùng với Doãn Quan thiên tư trác tuyệt và Địa Ngục Vô Môn thanh danh vang dội lúc bấy giờ...
Cũng chỉ tương đối khen ngợi một tiếng.
Thân nếu như sống những quốc gia đẳng cấp như Cảnh, Tần, Tề, thì vừa sinh thì đã chói mắt, không đến mức lận đận.
Tuyệt đỉnh thiên tài hành tẩu trên núi đao rừng kiếm, luôn luôn khiến người ta ca ngợi.
Đang nói chuyện, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Lão Cao đang ở đâu? Khó mà thấy được ngươi chịu tiêu pha, ta liền ngựa chưa dừng thì chân đã đến!"
Từ giọng nói lộ ra khí thế hào hùng, đương nhiên là Lý Long Xuyên đã đến.
Chỉ là Khương Vọng không hiểu sao hắn ta lại gọi Hứa Tượng Càn là "Lão Cao".
Theo tiếng nói, Lý Long Xuyên trán quấn đai ngọc, anh võ bất phàm cười lớn bước vào phòng.
Liên thấy Hứa Tượng Càn nhăn mặt lại nói: "Chớ có gọi bậy, nếu ngươi tháo đai ngọc xuống thì chưa chắc trán có thể thấp hơn ta bao nhiêu!"
Thì ra là "Lão Cao" này!
Khương Vọng suýt cười ra tiếng, miễn cưỡng nén lại chào hỏi Lý Long Xuyên: "Lý huynh, đã lâu không gặp!"
Thấy còn có Khương Vọng, Lý Long Xuyên cũng cười nói: "Danh tiếng của Thanh Dương Trấn Nam, ta ở Lâm Truy cũng có nghe thấy!"
Trước đây, ở bí cảnh Thiên Phủ, bởi vì nhờ vào quan hệ với Hứa Tượng Càn, bọn họ ở chung cũng coi như không tệ. Mặc dù gia thế và thực lực Lý Long Xuyên đều bất phàm, nhưng cũng không hề ngạo mạn chút nào.
Lúc đó, Khương Vọng là cường giả nhất đẳng Thông Thiên Cảnh, đi tranh hạt giống thần thông, đến nay là dự định thần thông, nhiều lần chứng minh thực lực trên chiến trường Dương quốc, kiêm có công cướp cờ. Lý Long Xuyên càng sẽ không xem thường hắn.
Chỉ mới mười tám tuổi đã có được danh vị Nam tước thực phong, đã đủ để hắn tiến thân vào giới quý tộc Tề Quốc.
Trọng Huyền Thắng để Khương Vọng đại biểu hắn ta đến tặng lễ, chính là bởi vì bây giờ Khương Vọng đã có phân lượng thích hợp.
Khương Vọng ra mặt, mới cho thấy phần lễ này đặc biệt long trọng.
"Thật hổ thẹn. Đều là tướng sĩ dùng mệnh, Khương mỗ chẳng qua là tranh công người khác!"
Bên này hai người còn đang hàn huyên, thì Hứa Tượng Càn đã hô: "Đến đây, xin mời ngồi!"
Trọng Huyền Tuân chính thức ra tay với Trọng Huyền Thắng, chuyện này đã xôn xao trong nhóm thế gia ở Lâm Truy.
Đương nhiên, là công tử của thế gia đỉnh cấp, Lý Long Xuyên không thể không biết. Trên thực tế hắn ta vừa gặp Khương Vọng, liền biết Trọng Huyền Thắng đã trở về.
Hắn ta chủ tâm là không dính líu vào việc này. Dù là Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng, hay là bên Trọng Huyền Tuân, Vương Di Ngô kia cũng đều không phải nhân vật có thể trêu vào.
Nhưng Hứa Tượng Càn chủ động chào hỏi, hắn ta cũng không thể quay người bỏ đi.
Liên cười một tiếng, theo lẽ ngồi ở vị trí đầu, rồi nói đùa: "Ta nói Lão Cao (1) Tỳ Hưu này hôm nay sao lại hào phóng như vậy, thì ra là thịt của Khương huynh một khúc!"
(Tỷ Hưu: thụy thú trong sách cổ Trung Quốc, được xem là mang tài lộc cho gia chủ, tuy nhiên Tỳ Hưu không có hậu môn nên thường chỉ ăn vàng bạc chứ không nhả ra. Ö đây, Lý Long Xuyên đang chế giễu Hứa Tượng Cản là keo kiệt.
Hứa Tượng Càn chỉ cười híp mắt nhìn chằm chằm hắn ta, cũng chẳng thèm chế giễu ngược lại.
Lý Long Xuyên hoài nghi nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Hứa Tượng Càn cười ha ha nói: "Nhìn xem ngươi có bị Lão Thái Quân đánh một bạt tai hay không!"
Mặt Lý Long Xuyên lập tức nhãn lại: "Được lắm, cái tên họ Hứa nhà ngươi, ta còn cho rằng là ngươi vô tình sai sót, thì ra là đã sớm giấu dã tâm!"
Lúc rời cửa, đúng là bị Lão Thái Thái trong nhà mắng một trận. Xin tha nói là cao đồ thư viện Thanh Nhai có việc mời đến mới thoát được.
Nghĩ tới đây thì thật sự là muốn mắng người.
Hứa Tượng Cân lại ha ha cười lớn.
Giữa bọn họ chế giễu lần nhau, không kiêng lời nói, trái lại có thế thấy quan hệ rất tốt.
Khương Vọng thì thản nhiên cười: "Thật sự là đi theo hai vị mới thấy được việc đời. Danh quán Lâm Truy này, bát âm diệu trà, ta thật sự là lần đầu biết được!"
Không hề giấu diếm mình là người ít hưởng thụ phú quý.
Lý Long Xuyên cũng cười: "Đã đến Lâm Truy, thì không thể không nếm hết Bát âm Trả! Hôm nay đã phiền Khương huynh, ngày mai ta làm chủ đặt một bản trong Hải Đường Xuân!"
Hải Đường Xuân cũng thuộc vào hàng Tứ Đại Danh Quán.
Người Tề dùng trà nấu đồ ăn, nấu cơm, là cực kỳ yêu thích trà.
Bát âm Trà là trà ngon tuyệt phẩm, từ một góc độ nào đó, cũng là cùng thanh danh Tứ Đại Danh Quán phối hợp lẫn nhau.
Nhưng mà lời này Lý Long Xuyên có ý là: "Có qua có lại, tuyệt đối không mắc nợ" Tới lui thì có thể, nhưng nếu muốn nhờ giải quyết chuyện lớn gì thì còn chưa đủ giao tình.
Con cái danh môn như Lý Long Xuyên, từ nhỏ đã nhận được giáo dục vô cùng toàn diện.
Loại việc như vừa gặp đã thân, liền chịu hy sinh cho nhau không phải không có, nhưng cực kỳ hiếm gặp. Bởi vì có rất nhiều việc bọn họ cần phải suy nghĩ, gia tộc mang đến vinh dự cho bọn họ, thì bản thân cũng phải cân nhắc xem có thể mang đến thứ gì cho gia tộc.
Trái lại là trong dân gian, sẽ gặp nhiều hào kiệt tùy tâm mà làm.
Không có ai cao ai thấp, chỉ là cách suy nghĩ không giống nhau.
"Thật ra thì, nghe nói Khương huynh trên chiến trường anh dũng, ta đây cũng là tuôn trào ý văn, bộc phát cảm xúc được mấy câu!"
Thấy Lý Long Xuyên phân rõ ranh giới trong lời nói, tuy Hứa Tượng Càn đã nói sẽ không ảnh hưởng quyết định họ, nhưng cũng không muốn hai người quá xa cách, cho nên chủ động làm sôi nổi bầu không khí.
Nghe thấy Hứa Tượng Càn tuôn trào ý văn, Khương Vọng nhìn Lý Long Xuyên một cái, Lý Long Xuyên cũng nhìn Khương Vọng. Hai người đều không nói gì nhưng lúc này lại sinh ra một loại ăn ý lạ kỳ.
"Xem các ngươi kia, ai ai cũng có vẻ rất chờ mong!" Hứa Tượng Càn có chút vui vẻ, làm thanh giọng.