Chương 541: Hồng phai xanh thắm
Ra khỏi phủ Thôi Thành Hầu, Khương Vọng phát hiện tâm trạng có chút âu lo vì tình huống của Trọng Huyền Thắng đột nhiên bình an hơn rất nhiều.
Đại khái là bởi vì cái loại thoải mái tự nhiên khi công tử của thế gia đỉnh cấp Lý Long Xuyên phong quang vô hạn ở bên ngoài và tổ mẫu của nhà hắn ta sống chung với nhau khiến cho người đứng ngoài quan sát cũng khó tránh khỏi cảm thấy bình yên trong lòng.
Cái gọi là niềm vui gia đình, ước chừng chính là như thế.
Đây chính là cảm giác mà lâu lắm rồi Khương Vọng không cảm nhận được.
"Sao thế?" Hứa Tượng Càn cố ý quơ quơ ở trước mặt Khương Vọng, chế nhạo nói: "Không phải là nhớ tới tỷ tỷ của Lý Long Xuyên đó chứ?"
Khương Vọng không quá quen với loại đùa giỡn này: "Sao có thể như thế được?"
Hứa Tượng Càn quen thói mặt dày mày dạn nói, hắn ta cũng không có nhìn thẳng mặt, chỉ rung đùi đắc ý đứng dậy: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
() "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" xuất phát từ bài thơ đầu tiên của Kinh Thi thuộc Tứ thư Ngũ kinh của Nho gia. Ý chỉ xứng lứa vừa đôi, thục nữ xứng quân tử, nữ tử hiền lương thục đức chính là đối tượng tri kỷ mà quân tử theo đuổi, truy cầu.
Khương Vọng chỉ hận không thể chặn miệng của hắn ta lại: "Nói lung tung gì vậy! Còn chưa có đi xa đâu đấy, không sợ người ta nghe thấy ư?"
Vốn chỉ là nói đùa, nhưng Hứa Tượng Càn nhìn thấy một mặt ngượng ngùng kia của Khương Vọng, ngược lại càng lấn tới: "Sợ nghe thấy gì chứ?
Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng ta ngày thường xinh đẹp mà không cho phép ngươi nảy sinh tâm tư ư?"
"Cho, đương nhiên cho chứ!"
"Đứa trẻ to xác kia, nếu như ngươi không ngại thì nói thử xem, là tâm tư gì vậy?"
Là giọng của Lý Phượng Nghiêu!
Sao nàng lại ở sau lưng bọn họ chứ? Cũng không biết nàng đã nghe được mấy câu gì, nghe được từ khúc nào rồi?
Cả hai người Khương Vọng lẫn Hứa Tượng Càn đều vã mồ hôi, nhất là Hứa Tượng Càn, hoàn toàn không thấy dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi đâu nữa, cả người gần như xìu xuống, chỉ yếu ớt nói:
"Gì... tâm tư gì chứ? Không có gì hết!"
Đầu sỏ dẫn đầu gây tai họa là hắn ta nhìn về phía Khương Vọng: "Ngươi có không?"
Ta có con mẹ ngươi ấy!
Khương Vọng suýt chút nữa đã không nhịn được muốn mắng chửi người, nhưng cũng may trong lòng hắn đã dịu đi một ít, miễn cưỡng tự nhiên hỏi han: "Sao Lý cô nương lại đi ra đây?"
Lý Phượng Nghiêu nhìn thấy Hứa Tượng Càn sợ tới như vậy, mới tạm thời bỏ qua cho hắn ta, nói với Khương Vọng: "Tổ mẫu nói lần đầu gặp mặt, cần phải tặng lễ cho tiểu bối"
Nhớ tới bọn họ đi quá gấp rút, lúc ấy hạ nhân còn chưa mang lễ vật tới đây.
Danh môn bực này, không có đạo lý nào khăng khăng giữ khách ở lại chờ lễ vật, như vậy chỉ cho thấy gia chủ quá mức ngạo mạn, tặng lễ gặp mặt mà giống như bố thí vậy.
Như thế đối với người quen biết cỡ Hứa Tượng Càn này thì không sao, không cần chú ý những cái này. Nhưng Khương Vọng là lần đầu tiên đến nhà, Lý gia sẽ không thất lễ, cho nên lúc này mới có một màn Lý Phượng Nghiêu đuổi theo.
Lý Phượng Nghiêu nói xong, lại đưa tới một cái hộp ngọc nhỏ, phía trên điêu khắc cỏ cây màu xanh ngọc bích trong rất sống động.
Còn chưa nhìn tới vật chứa trong hộp, chỉ riêng cái hộp ngọc này đã là tinh xảo hiếm thấy rồi, cũng đủ biết là lễ vật không tầm thường.
Khương Vọng từ chối, nói: "Ta mạo muội tới nhà, lại còn đi tay không, đã là thất lễ. Quý phủ lại hậu lễ như thế, sao ta có thể không biết thẹn mà nhận lấy chứ?"
"Ta vốn không hiểu những lời khách sáo này, ngươi đừng dùng những lời lẽ đùn đẩy trốn tránh không hợp lý này nữa" Lý Phượng Nghiêu nói xong, lại nhìn Hứa Tượng Càn: "Thư sinh nảy, ngươi nói giúp ta một chút được không?"
Hứa Tượng Càn nhân tiện nói: "Trưởng giả ban thưởng, không nên từ chối.
Nếu đây là lễ gặp mặt của ta thì ta cũng sẽ nhận lấy"
Khương Vọng không chịu nhận quà gặp mặt của Lý lão thái quân, quan trọng nhất là hắn sợ phần lễ vật này chính là vì tình nghĩa tặng cung của Trọng Huyền Thắng, lo lắng phân biệt quá mức rõ ràng sẽ khiến cho tình nghĩa mỏng đi. Cho dù nó có quý trọng cỡ nào, nếu như lễ vật của Trọng Huyền Thắng cho không, vậy thì chuyến đi lần này cũng tính là thất bại.
Mà Hứa Tượng Càn chỉ đang muốn nhắc nhở hắn, đây chính là lễ tiết thông thường của Lý phủ, không phải có ý muốn phân rõ giới hạn.
Có qua có lại mới đúng là nút thắt của tình hữu nghị.
"Nhân vật thần tiên như Lý cô nương đây không nên nán lại quá lâu"
Khương Vọng nhân tiện nói: "Đã thế, tại hạ đành hổ thẹn nhận lấy vậy"
Hắn dùng hai tay đón lấy hộp ngọc.
Lý Phượng Nghiêu gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp quay người trở về phủ.
Mãi cho đến khi rời khỏi Lý phủ một hồi lâu, trong lòng Hứa Tượng Càn vẫn còn sợ hãi: "Nguy hiểm thật đấy!"
"Lý cô nương có đáng sợ như vậy không?" Khương Vọng hơi khó hiểu.
Theo hắn xem ra, mặc dù Lý Phượng Nghiêu hơi lạnh lùng, hơi kiêu ngạo, coi như cũng là tính cách trời sinh, cũng không không có ác ý gì, lẽ ra cũng không đến mức khiến cho tên Hứa Tượng Càn gan to bằng trời này sợ như Sợ cọp mới đúng chứ.
Phải biết rằng lúc trước tên thư sinh này ở bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ lại dám trực tiếp làm trò trước mặt Tĩnh Hải Cao thị, châm biếm bọn họ dựa vào phụ nữ mới trèo lên được vị trí cao.
"Ta chỉ nói cho ngươi biết một chuyện thôi"
Hứa Tượng Càn bày ra vẻ mặt "ngươi không hề biết trời cao đất rộng là gì" nói: "Tên của nàng ta có một chữ "Nghiêu", vốn cũng không phải là "Nghiêu" trong vua chúa thời xưa, mà là chữ "Dao" trong mỹ ngọc. Là chính nàng ta tự cưỡng ép sửa tên trên gia phả đó!"
Khương Vọng âm thầm líu lưỡi.
Phải biết rằng đây cũng không phải là gia đình bình thường gì, đây chính là phủ hầu tước chân chính được ban tước thế tập võng thế, gia phả của Thạch Môn Lý thị, ai dám làm bừa đây chứ? Ai lại dám vọng động như vậy?
Vậy mà Lý Phượng Nghiêu lại dám đụng vào, mà còn tự mình sửa tên lại nữa chứ!