Chương 553: Người trong nước không giết danh sĩ
Bảy năm sau, Hứa Phóng tham dự một cuộc biện kinh ngay ở Cảnh Quốc.
Mà Tụ Bảo Thương Hội đã làm ăn càng ngày càng lớn. Õ thời điểm này, nó gần như đã khống chế bảy phần mười việc làm ăn ở khu vực Tùng Thành, quận Tân Minh - quê quán Hứa Phóng.
Tô Xa ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ Tùng Thành, không một nhà bán hàng nào chịu bán đồ cho Hứa gia.
Củi gạo dầu muối, mua cái gì cũng có giá trên trời, họ căn bản không trả nổi tiền.
Người Hứa gia viết thư cho Hứa Phóng, nhưng phong thư này quanh quấn ở dịch trạm hơn mười ngày, mà không gửi ra được.
Người Hứa gia thực sự không chịu đựng được nữa, sau này họ thậm chí còn thử đi ăn xin một đường đến thành Lâm Truy, nhưng tất cả những nơi họ đi qua đều niêm phong cửa, đóng cửa.
Bất kỳ cứ một ai cự tuyệt bố thí cho họ đều được Tụ Bảo Thương Hội cho một lượng xích kim, người ta xưng là "Tiền đóng cửa", Chỉ riêng chỉ tiêu này, Tụ Bảo Thương Hội đã tốn kém mười vạn lượng vàng.
Mà chỉ tiêu khổng lồ như vậy, đổi lấy...
Cả nhà Hứa gia sống sờ sờ mà chết đói ngay trong thời bình!
Từ mẹ già bảy mươi ba tuổi, cho tới thê tử lo liệu việc nhà, con trai ba tuổi.
Không một ai may mắn thoát khỏi.
Mà từ đầu đến cuối, người của Tô Xa chưa từng chạm đến một đầu ngón tay của người Hứa gia.
Tận đến giờ phút này, phong thư nhà kia mới được đưa đến trong tay Hứa Phóng nhanh như gió một cách thần kỳ.
Nhưng đến khi Hứa Phóng đi cả ngày lẫn đêm trở về, Hứa gia đã chỉ còn một người sống là y.
Muốn kiện cũng không thể kiện được, không có ai chịu ra mặt vì y. Y nổi cơn điên đánh đến tận cửa, nhưng bị Tụ Bảo Thương Hội chế ngự một cạch nhẹ nhõm, đến cả mặt Tô Xa cũng không thể nhìn thấy.
Lão chỉ để lại một câu cho y, nói rằng "Người trong nước không giết danh sĩ Đạo tâm của Hứa Phóng vỡ nát tại chỗ, từ đây y mai danh ẩn tích, không biết tung tích.
Sở dĩ việc này không bị truyền ra, một là Tụ Bảo Thương Hội cố ý che giấu, hai là người Tùng Thành tự biết mình bất nghĩa, nên im miệng không nói.
Có người nghi ngờ, ở thời bình, làm sao người Hứa gia lại chết đói bởi vì không mua được đồ ăn.
Có phải do Tụ Bảo Thương Hội ngầm sát hại.
Một lần Tô Xa đáp lại: "Có lẽ họ thiếu chút vật bẩn!"
Đến nay, vẫn có người nhắc đến một câu "Ngô thấy vật bẩn hun thối người ta, còn không bằng Tụ Bảo Thương Hội vậy!" chỉ là người nói câu này đã không còn xuất hiện nữa.
Đưa Hứa Phóng vào trong một khách sạn mình lén khống chế, việc đầu tiên Trọng Huyền Thắng làm chính là cho y đi tắm, thay quần áo khác.
"Thảm chút không phải tốt hơn sao?" Hứa Phóng hỏi.
Khương Vọng nhìn y, hiểu rằng chỉ e người này chưa hề buông xuống hận thù. Khi y thất vọng ở Dư Lý Phường, làm bạn với kẻ ăn mày, e rằng y luôn tâm tâm niệm niệm, nghĩ phải trả thù như thế nào.
Vì thế, y không tiếc sống càng ti tiện hơn chút, khiến cho sự trả thù chậm chạp chưa đến kia mãnh liệt hơn.
"Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy có người giữ gìn chính nghĩa cho ngươi ư?"
Trọng Huyền Thắng cau mày nói: "Ta không muốn ngươi bày ra dáng vẻ thảm hại, ta muốn phong độ danh sĩ của ngươi, sự ngông nghênh cuồng sĩ của ngươi"
Hắn ta hao tổn tâm sức tìm ra Hứa Phóng, dĩ nhiên không phải bởi vì chính nghĩa.
Năm đó, cái gọi là chính nghĩa cũng chưa thể bảo vệ được Hứa Phóng.
Trên thực tế, nếu như Tụ Bảo Thương Hội không bất ngờ cắm đao sau lưng, hắn ta vốn sẽ không nhớ tới chuyện vặt này. Hứa Phóng là ai, đáng thương đến mức nào, thì liên quan gì đến hắn ta?
"Ta không rõ" Hứa Phóng khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Trọng Huyền Thắng không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi có bản lĩnh báo thù sao? Ngươi có kế hoạch gì có thể đánh Tụ Bảo Thương Hội sao?"
Hứa Phóng im lặng.
Dù cho hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt phủ đầy vết bẩn cũng đủ để cảm nhận được nỗi thống khổ của y.
"Vậy đi tắm rửa đi" Trọng Huyền Thắng nói.
Thế là Hứa Phóng xoay người, thật sự đi tắm rửa.
Trọng Huyền Thắng nói với y, y chỉ cần nghe lệnh là được. Mà y không có lựa chọn nào khác.
Y kéo dài hơi tàn ở Dư Lý Phường nhiều năm như vậy, người tới chỉ có một mình Trọng Huyền Thắng.
Còn về "Tôn trọng" ?
Loại chuyện này y sớm đã không cần. Y chỉ cần báo thù.
Trước kia, y đương nhiên giận dữ liền lên, phất tay áo thì đi. Cái gọi là con em thế gia giống như Trọng Huyền Thắng, Hứa Phóng y có thể chỉ vào mũi mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Nhưng tất cả quá khứ đều đã không còn tồn tại nữa.
Hiện tại, y chỉ là một nhi tử mất mẫu thân, một trượng phu mất thê tử, một phụ thân mất nhi tử.
Một kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường.
Một người báo thù vô vọng.
"Đi thôi"
Thấy Hứa Phóng rời đi, Trọng Huyền Thắng nói.
Khương Vọng hỏi: "Vất vả lắm mới tìm được y, nếu muốn làm gì, huynh không tranh thủ thời gian sao?"
"Dù tranh thủ thời gian thế nào thì cũng cần cho y thời gian. Y nằm trên mặt đất quá lâu, đã quên mất phải làm người thế nào rồi"
Trọng Huyền Thắng đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó đóng lại cửa sổ đi ra ngoài: "Trời đã sắp sáng. Để y nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta lại đến"
Khương Vọng lo lắng Hứa Phóng không chiếm được hứa hẹn, tự làm ra chuyện gì ngu xuẩn, nên hỏi: "Huynh không bàn giao với y chút gì sao?"
Trọng Huyền Thắng chỉ lắc đầu: "Ta tin tưởng y có đủ kiên nhẫn"
Hắn ta còn một câu chưa hề nói.
Nếu như hiện tại đến cả chút lòng kiên trì ấy mà Hứa Phóng cũng không có, thì đã không thừa lại chút giá trị gì rồi.
Ngày mười ba tháng tám, một chiêu rút củi dưới đáy nồi đưa Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung. Trọng Huyền Thắng mở yến tiệc lớn đãi khách ở Hồng Tụ Chiêu, đắc chí vừa lòng.
Ngày mười bốn tháng tám, Trọng Huyền Thắng nghênh ngang về Bác Vọng Hầu phủ. Khương Vọng cùng vào cùng ra với hắn ta thì ở lại trong tư trạch Hà Sơn của Trọng Huyền Thắng, cả ngày không ra.
Đây là tình báo mà Trình Thập Nhất, Tụ Bảo Thương Hội có được.
Lúc trước khi bà ta đặt cược vào cửa Trọng Huyền Tuân, bà ta thế nào cũng không ngờ được Trọng Huyền Tuân vừa vừa ra tay, hạ cờ sắc bén hung ác, nhưng còn chưa đi được mấy nước cờ, thì người đã bị đuổi đi.
Bởi vậy, phản kích của Trọng Huyền Thắng là chuyện có thể đoán được.
Đối với sự trả thù của Trọng Huyền Thắng, bà ta vốn giữ tâm thái lạc quan.
Dù sao, Tụ Bảo Thương Hội cũng là thương hội có thực lực đứng trong hai vị trí đầu của Tề Quốc. Dưới tình huống không thể điều động lực lượng của Trọng Huyền gia, chỉ một Trọng Huyền Thắng hoàn toàn không thể làm gì Tụ Bảo Thương Hội được.
Thậm chí bà ta còn cảm thấy, Trọng Huyền Thắng hoàn toàn sẽ không ra tay với Tụ Bảo Thương Hội. Trái lại, hắn ta rất có thể mượn cơ hội này, để tranh thủ hợp tác cùng Tụ Bảo Thương Hội một lần nữa.
Nhưng bà ta vẫn càng nghiêng về Trọng Huyền Tuân một năm sau.