Chương 552: Dư Lý Phường
Một năm sau, Trọng Huyền Tuân mạnh mẽ trở về, ắt sẽ bẻ gãy nghiền nát.
Tắc Hạ Học Cung được xưng là nơi Long môn của đất Tề, mà Trọng Huyền Tuân vốn là "long" !
"Huynh không vội sao?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
"Đương nhiên là vội. Nhưng ta đã làm hết sức trong phạm vi năng lực của mình. Việc ngoài năng lực của ta thì không vội vàng được"
"Tâm tính này của huynh quả thực xứng đáng là một hạt giống tu đạo"
Trọng Huyền Thắng nói.
"Khi ta nhỏ đến mức chỉ có thể cầm kiếm gỗ, thì có người đã từng khen như thế. Đây không phải lời ca ngợi hiếm có gì" Khương Vọng vô cùng lạnh nhạt: "Không đuổi theo Hứa Phóng nữa sao?"
Trọng Huyền Thắng cười rồi đi, nhưng bước chân cũng không nhanh.
Nếu Hứa Phóng thật sự trốn đi, thật sự còn có chút suy nghĩ với thế giới này, người kia đương nhiên cũng có thể biết y không chạy thoát được những ánh mắt sâu kín quanh đây.
Không đi được mấy ngõ nhỏ, hai người đã nghe thấy tiếng vang lạ.
«Aj2"
Trọng Huyền Thắng quay người lại, thấy một bóng đen chui ra từ nơi hẻo lánh, chạy ra bên ngoài.
Hành động này chứa sự cố ý quá rõ ràng nhưng Trọng Huyền Thắng không thèm để ý.
Hắn ta đưa tay ra, lực lượng vô hình vô chất lại tồn tại chân thực kia đã "kéo" bóng đen đó đến trước mặt.
Người này đầu tóc rối bời, rũ xuống mặt, đen tới mức hoàn toàn không thấy rõ hình dạng của y thế nào. Y ăn mặc rách rách rưới rưới, toàn thân phát ra mùi hôi chua. Trái lại, đôi mắt của y vẫn rất linh hoạt.
Khi bị Trọng Huyền Thắng kéo trước mặt, y không hoảng sợ gọi bậy, chỉ khó khăn lên tiếng hỏi: "Trọng Huyền gia?"
Cũng chẳng cần phải hỏi người này là ai.
Ngoài Hứa Phóng, nơi này còn có ai có thể nhận ra Trọng thuật?
Trọng Huyền Thắng buông lỏng tay, mặc y ngã xuống trước người: "Hứa tiên sinh, ngươi khiến ta tìm khổ cực thật đấy"
"Ôi ôi" Hứa Phóng thở hai tiếng, dùng tay vuốt tóc rối: "Ngươi xem ta nào có giống tiên sinh?"
Giọng nói của y rất khàn, khó nghe, làm cho người nghe cũng phải nhíu mày.
Trọng Huyền Thắng chắp tay nói: "Ta muốn để ngươi là tiên sinh, thì ngươi chính là tiên sinh. Không giống cũng phải là như vậy!"
"Cho dù ngươi khổ cực như vậy là bởi vì chuyện gì thì ngươi cũng đã tìm lầm người rồi" Hứa Phóng cụp mắt xuống, giọng nói bình thản: "Hiện tại ta chỉ chờ chết thôi, cái gì cũng không làm được"
Xem ra y quả thật là lòng như tro nguội.
Trọng Huyền Thắng lại hỏi vô cùng ác nghiệt: "Vậy vì sao ngươi còn chưa chết?"
Đã sớm đáng chết, nhưng vẫn chưa chết.
Sống không bằng chết, lại không chịu chết.
Đương nhiên là bởi vì, y không cam lòng, trong lòng y còn có thù hận!
"Ngươi không giúp được ta, ta cũng không giúp được ngươi" Hứa Phóng nói: "Ta đã là một phế nhân"
Ta là một phế nhân, cho nên ngươi không giúp được ta. Ta là một phế nhân, cho nên ta không giúp được ngươi.
Sự tuyệt vọng trong đó, ai nghe cũng có thể hiểu được.
"Trước kia, ngươi quả thật là một phế nhân, nhưng bây giờ, ngươi không phế như vậy. Bởi vì ta là một người có thể khiến cho phế vật phát huy tác dụng" Trọng Huyền Thắng lên tiếng.
Hứa Phóng nói rằng "Ta đã là phế nhân. Nói cách khác, trước khi cảnh ngộ hiện tại xảy đến, y từng không phải là một phế nhân. Đây là chút xíu tự tôn mà y giữ lại cho chính mình.
Nhưng Trọng Huyền Thắng chà đạp nó không chút nương tay.
"Ngươi rất tàn nhẫn" Hứa Phóng nói.
"Cho nên, ngươi nên có chút lòng tin với ta" Trọng Huyền Thắng đáp lời.
Hứa Phóng phát ra một tiếng gào khan không biết là khóc hay cười, lại sợ quấy rầy đến ai, nuốt nửa tiếng sau xuống.
Không bao lâu sau khi ra khỏi Dư Lý Phường, Khương Vọng suy nghĩ, để Trọng Huyền Thắng và Hứa Phóng chờ một chút, rồi quay người trở về một mình.
Khi hắn tìm thấy tên ăn mày, tên ăn mày bỗng co rụt lại, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Gã sợ hắn nói mà không giữ lời, trở về đoạt lại vàng.
Khương Vọng nhìn gã nói: "Ta cố ý tới tìm ngươi, chỉ muốn cho ngươi một lời khuyên. Xử lý số vàng này sớm đi, ngươi có thể vượt qua một khoảng thời gian không tồi. Nếu không... ngươi sẽ chết"
Không có ai trong Dư Lý Phường tin tưởng vào thứ như lòng thông cảm.
Nhưng thiếu niên sạch sẽ lạ thường này lại trông khác biệt như thế.
Tên ăn mày thoáng nghĩ, rồi bỗng bò đến trước mặt hắn, cuống quít dập đầu: "Ngài dẫn ta đi đi, đại nhân, về sau ta đi theo ngài! Cái gì ta cũng chịu làm!"
Nhưng...
Khương Vọng lắc đầu, trực tiếp quay người rời khỏi nơi này.
"Thế giới này rất tàn khốc. Ngươi vô dụng"
Có rất nhiều loại phương thức để phá hủy một người.
Tô Xa cung cấp một loại vô cùng tàn nhẫn trong số đó.
Hứa Phóng từng là danh sĩ chân chính. Y có học vấn tinh thâm, thông hiểu Nho đạo, tường tận thuật danh gia, tài hùng biện không có chỗ chê.
Sự "cuồng" của Hứa Phóng, cả thành Lâm Truy đều biết rõ.
Người từng bị y mắng, đâu chỉ có Tô Xa, há chỉ có Tụ Bảo Thương Hội.
Từ thái tử, cho tới quận trưởng các nơi, gần đến quyền quý Tề Quốc, xa đến Mục, Sở —— y quả thật đã từng mắng quốc quân Sở Quốc.
Chỉ cần không vừa mắt, cảm thấy bất công, y liền mắng.
Không hề nghi ngờ, y đã đắc tội rất nhiều người, nhưng không ai có thể làm gì được y.
Bởi vì y rất nổi danh.
Một chữ "Danh" này, từ miệng từ tịch. Khi người xưa đi đường lúc ban đêm, không thấy rõ mặt nhau, liền hô tên của mình lớn tiếng, để làm cho đối phương biết được, cho nên mới có chữ này.
Cho nên ý nghĩa của "Danh" có thể suy ra là danh tiếng được mọi người biết đến rộng rãi và khen ngợi.
Hứa Phóng tạo lòng tin sâu đậm cho mọi người, phẩm cách cũng có thể xưng một tiếng cao khiết.
Người này xuất thân nhà nghèo. Trước kia khi còn đi học ở thư viện Tam Cổ, vì nịnh bợ quyền quý, viện trưởng của thư viện tự sửa đổi thứ tự văn chương trong cuộc tranh tài của viện, nâng con trai nhà quyền quý có thứ hạng thấp lên thứ hai, người vốn đứng thứ hai bị chen xuống.
Đây là vốn chuyện không liên quan đến Hứa Phóng, bởi vì y đứng thứ nhất.
Nhưng sau khi y biết được việc này, bèn giận dữ mà xé sách, thề rằng cả đời sẽ không đứng cùng hàng với kẻ lừa đảo.
Rất nhiều người tin tưởng và làm theo nguyên tắc "Các nhà tự quét tuyết trước cửa, đâu thèm để ý sương trên ngói nhà người khác"
Nhưng Hứa Phóng lại giữ gìn chính nghĩa công lý cho toàn bộ thư viện.
Nho sĩ hủy sách là tội lớn, lần đó y thậm chí suýt bị phế, vứt bỏ văn danh.
Nhưng việc này có ảnh hưởng quá lớn, kinh động đến Quốc tướng đương nhiệm - Yến Bình.
Yến Bình đích thân hỏi đến, sau này toàn bộ thư viện Tam Cổ đều bị xoá bỏ, cũng bởi vậy mà danh tiếng của Hứa Phóng truyền khắp thiên hạ.
Chính bởi vì y là một danh sĩ như vậy, cho nên công kích của y đối với Tụ Bảo Thương Hội mới có hiệu quả nhanh chóng như thế. Một câu "vật bẩn", một hành động lấy tay áo che, trực tiếp đánh thanh danh Tụ Bảo Thương Hội rớt xuống đáy vực.
Mà Tô Xa đã làm thế nào?
Ngoài việc trả lời một câu không đau không ngứa, lão chẳng hề làm gì.
Cứ như thế qua bảy năm ròng rã, lâu đến mức Hứa Phóng có thể đã không nhớ rõ mình từng mắng Tụ Bảo Thương Hội. Bởi vì y ghét ác như kẻ thù, đã từng mắng rất nhiều người và sự việc, Tụ Bảo Thương Hội thì là cái gì?
Hứa Phóng trà trộn lâu dài ở thành Lâm Truy, nhưng quê quán của y lại ở quận Tân Minh phía tây bắc của Tề Đô. Hứa gia vốn là nhà nghèo, nhưng bởi vì sinh ra một nhân vật như Hứa Phóng, cũng coi như sống tốt ở đó.