Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 559: Thú tội với trời, mổ lấy tâm can

Chương 559: Thú tội với trời, mổ lấy tâm can


Những mảnh mạng nhện ngoài Thanh Thạch cung cực kỳ giống sự đan xen trong vương cung Đại Tề. Một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể lập tức bị kể săn mồi trên "Mạng nhện" phát hiện.
Vì sao nói cuộc chiến Đại Tề chỉ xảy ra giữa những người gồm Thái tử Khương Vô Hoa, Tam hoàng nữ Khương Vô Ưu, Cửu hoàng tử Khương Vô Tà, Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí?
Trừ chuyện bọn họ đều tu tập hai bộ Thiên Kinh Địa Vỹ trong Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên Điển ra.
Một tiêu chí nổi bật khác chính là, trong các hoàng tử hoàng nữ của Tề quân, chỉ có mấy người bọn họ là còn ở trong vương cung Đại Tề, hơn nữa người nào cũng có riêng một cung.
Trong Hoa Anh cung, một nữ tử mặc kính trang anh khí bức người chợt dừng diễn binh lại, tùy tay ném ra một cây họa kích trong tay: "Không luyện! Xem diễn!"
Thanh họa kích kia cứ quay liên tục trên không trung, gây nên tiếng vang ù ù.
Một bà lão duỗi tay đón lấy nó, trông hết sức nhẹ nhàng, long thanh ám ách. Hình như bà ta đã quá quen với sự tùy hứng của nàng, chỉ lấy ra một túi vải hoa lệ rồi tiến lên cẩn thận quấn lấy họa kích nọ.
Trong Dưỡng Tâm cung.
"Hắc hắc hắc hắc ha ha ha ha, thú vị, thú vị!"
Một nam tử mặc hoa phục có gương mặt âm nhu bật ra tiếng cười quái dị, tùy tay đẩy thị nữ quần áo không chỉnh tề trong lòng ra: "Lấy rượu tới!"
Lão thái giám vội vàng đi vào Trường Sinh cung.
Một bóng người gầy gò ngồi ngược với ánh sáng, đang luyện chữ.
Lão thái giám rón ra rón rén đi đến gần, áp sát đến lỗ tai nói cái gì đó.
Thiếu niên này trông rất tuấn tú, đáng tiếc sắc mặt quá tái nhợt. Khiến y trông như người bệnh. Nghe xong, y cực kỳ trầm tĩnh, ngay cả bàn tay chấp bút viết chữ cũng chưa tạm dừng nửa phần.
Một bức chữ đã được viết xong.
Lúc này y mới dùng một giọng nói sạch sẽ dễ nghe lên tiếng: "Cứ chờ xem Trường Nhạc cung như thế nào đi"
Mọi ánh mắt đều đang đồ dồn vào Trường Nhạc cung.
Chủ nhân của Trường Nhạc cung, nay là Thái tử Khương Vô Hoa, từ trước đến nay khiêm tốn nội liễm. Thế nhân có nhiều lời đồn đãi, nói y chỉ nhặt được của hời từ Thái tử trước đó. Chỉ nhờ được sinh ra sớm, Khương Vô Lượng lại nhiều lần phạm sai lầm lớn, cho nên y mới được làm chủ Đông Cung.
Đối với dị động của Thanh Thạch cung, đáng lẽ Trường Nhạc cung phải là người cảnh giác nhất.
Nhưng Trường Nhạc cung vào lúc này...
Thái tử điện hạ có khuôn mặt vô cùng giản dị, còn đang bận rộn trong phòng bếp.
Bọn thái giám đầu bếp đứng thành một loạt, mặt ủ mày ê mà nhìn y.
Chỉ thấy Thái tử điện hạ cuốn tay áo lên thật cao, dán đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, miệng thì gọi: "Nương tử, nương tử! Ta sẽ hầm giò mềm một chút, chớ nói là không báo trước đấy!"
Xa xa chỉ có một tiếng nói khẽ đáp lại: "Được!"
Mà trong Thanh Thạch cung.
Trong Thanh Thạch cung vẫn luôn im lìm không lên tiếng.
Thật lâu sau, lại vang lên một tiếng than nhẹ.
Không có ái hận cũng chẳng có oán hối.
"Quay đầu nhìn lại trước kia, hoàn toàn tỉnh ngộ, mới biết Thánh thái tử tài đức sáng suốt vô song. Mà Hứa Phóng vô đức, khiến cho quốc gia mất Trữ hiển"
"Xin thú tội với trời, mổ lấy tâm can!"
Hứa Phóng đứng trước Thanh Thạch cung, không hề biết việc này đang lấy tốc độ như thế nào mà lan tràn.
Khi y nói xong tám chữ cuối cùng, lại chuyển từ tư thế quỳ rạp thành quỳ thẳng.
Tiếp đó, y lấy ra một thanh chủy thủ, cứ rơi lệ đầy mặt như vậy, đâm thẳng vào người, mổ ra tâm can nội tạng của mình!
Mổ lấy tâm can, chứng minh tấm lòng này.
Thắng cảnh Phong Hà Tịnh Vãng một năm chỉ có một lần cũng đang nở rộ.
Những người ngồi trong biệt phủ Hà Sơn đều là nhân vật có uy tín danh dự ở Lâm Tri.
Mà trong đó, minh chủ Khánh Hi của Tứ Hải Thương Minh và đại nho Lý Chính Thư của Thạch Môn Lý thị là tai thính mắt tinh nhất.
Cảnh đẹp như họa, yến tiệc vui vẻ.
Nhưng sau khi hạ nhân các nhà không ngừng tiến vào nói nhỏ, bầu không khí dần dần thay đổi.
Lý Chính Thư có công phu dưỡng khí cao thâm lại thất thần trong khoảnh khắc.
Đôi mắt già nua vẩn đục của Khánh Hi lập tức sáng bừng lên ánh sao, sáng đến mức làm người ta không cách nào đối diện.
Là nhân vật có địa vị tối cao cả sảnh, sự bất thường của bọn họ lập tức bị mọi người nhận ra.
Chỉ có một mình Trọng Huyền Thắng là vẫn cười nói như thường.
Hứa Phóng thỉnh tội bên ngoài Thanh Thạch cung.
Rất nhiều người cũng không thể hiểu được ý nghĩa của việc này.
Ổ năm Nguyên Phượng thứ 28, cũng là năm 3892 của Đạo lịch.
Hứa Phóng mắng chửi Thái tử lúc đó của Tề quốc - cũng chính là Khương Vô Lượng, trong đó có một câu hiểm ác nhất chính là như thế này: "Gánh gánh nặng xã tắc, nhưng vai lại không thể chịu được một sợi lông vũ. Trong lòng mang cả thiên hạ, lại không dung được một vật. Đã thành tâm hướng Phật, sao không thanh đăng cả cuộc đời này?"
Khương Vô Lượng thân cận với Thích gia, tâm hướng về Phật môn. Đây cũng là điều làm Tề đế không thích.
Câu mắng của Hứa Phóng được cho là nguồn cơn, nhấc lên sự thảo phạt mênh mông cuồn cuộn trên dưới triều đình và dân chúng đối với Khương Vô Lượng.
Sau khi y mắng xong, tấu chương lên tiếng phê phán rút xuống như mưa.
Vì thế Khương Vô Lượng chỉ chống chọi được một năm, đến năm Nguyên Phượng thứ 29, hắn ta bị phế truất.
Nhưng mà hôm nay Hứa Phóng lại nói, lời mắng ngày đó của y đều là vô nghĩa xàm ngôn, là "Lấy ngôn ngữ vô sỉ bẻ cong sự thật, trét phân lên tấm thân đường hoàng ngay thẳng!"
Tự mắng tự tiện, nói bản thân là phun phân đầy miệng.
Cả nhà chết hết, y cũng chỉ nói "Lôi phạt ác nghiệp, quả báo đọa thân", coi như nhân quả báo ứng, trừng phạt đúng tội.
Y muốn làm cái gì?
Ít nhất ở bên ngoài vừa nhìn là biết.
Y muốn lấy tàn khu tàn mệnh của mình để lấy lại danh dự cho Phế Thái tử!
Nhưng mà, danh dự dễ lấy lại như vậy hay sao?
Bối cảnh năm đó Khương Vô Lượng chịu khổ phế truất là cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất