Chương 58: Cam nguyện bình phàm (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước mắt, trong Thành Đạo Viện, theo ghi chép thì người đặt nền móng nhanh nhất là Chúc Duy Ngã, hắn ta chỉ mất chín ngày thì đã đặt nền móng thành công, vượt qua ghi chép của tất cả các kỳ trước. Từ cái tốc độ không thể tưởng tượng này mà xem, đạo mạch chân linh của hắn ta tuyệt không có khả năng chỉ là cấp bậc chân linh loại giun đất như Khương Vọng. Nhưng cụ thể là chân linh cấp bậc gì thì không thể thăm dò, đó là việc riêng tư của mỗi người.
Nói trở lại, đệ tử bình thường của Đạo viện Thành Phong Lâm, sáu mươi đến chín mươi ngày mới là tình huống bình thường.
Cũng không trách Phương Hạc Linh dương dương tự đắc.
Gã cũng không che giấu sự khiêu khích trong ánh mắt, cũng rất muốn nhìn thấy gia hỏa kiêu ngạo trước mắt này thẹn quá hoá giận. Thậm chí đã mô phỏng trong đầu, tiếp theo đây nếu như đánh nhau thì lấy đạo thuật đặc sắc tuyệt luân nào để giải quyết cái đồ nhà quê chỉ cậy vào kiếm thuật này.
Nhưng Khương Vọng chỉ cười cười, xoay người rời đi.
Không chút phẫn nộ, chẳng hề để ý.
Giống như những ngày trước, thuận lợi hoàn thành xung mạch tu hành, lại thôi động đạo nguyên mới sinh trong Thông Thiên Cung xếp đúng vị trí, để cho khoảng cách hoàn thành đặt nền móng gần thêm một bước.
Sau khi kết thúc xung mạch tu hành, Khương Vọng cũng không nghỉ ngơi, mà ngay dưới ngọn đèn trên bàn sách, bắt đầu sao chép «Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Kinh».
Bởi vì chỉ có hai huynh muội, họ lại ở phòng chính, cho nên trực tiếp dùng phòng phía nam để làm thư phòng.
Các sư huynh đã sớm nhắc nhở Tiêu mặt sắt bất cận nhân tình, cho nên thái độ ghi chép của Khương Vọng rất nghiêm túc, cẩn thận. Tầm quan trọng của lớp Truyền thụ kỹ xảo đạo thuật thì không cần nhiều lời, thiếu một bài cũng là tổn thất to lớn. Cho nên Khương Vọng cố gắng hết sức chép càng nhanh càng tốt.
Mãi đến…
"Ca ca, đang làm gì vậy?"
Không biết Khương An An âm thầm vào thư phòng từ lúc nào, đang mở to cặp mắt đen láy tràn đầy hiếu kỳ.
"…" Khương Vọng nói: "Luyện chữ."
"Sao đột nhiên lại muốn luyện chữ?"
Khương Vọng nghiêm mặt nói: "Thường nói, chữ như người. Nhìn chữ đoán người, có thể biết người đó thành thật hay giả tạo. Những thứ này tiên sinh đều dạy qua rồi chứ? Luyện chữ rất là quan trọng, An An cũng phải luyện chữ thật nhiều."
“Vậy còn phải luyện bao lâu…”
"… Còn rất lâu." Khương Vọng nói: "Hôm nay muội ngủ trước đi."
"Ồ…"
"Sao vậy, còn chuyện gì không?"
"Không, không có…"
Khương An An quay người rời thư phòng, thở dài một hơi như người lớn.
Lão già xấu xa, phạt ta chép nhiều chữ như vậy. Hiện tại thư phòng cũng bị chiếm, ta đi đâu chép.
Cũng không phải thư phòng không chứa được hai người nàng với Khương Vọng, chỉ là nàng không muốn ca ca biết nàng bị chép phạt.
Khương An An nghĩ rồi lại nghĩ, vác một cái ghế đẩu đến phòng ngủ, bày giấy bút xong, bản thân lại ngồi xổm trước ghế bắt đầu chép.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh tác, thần túc liệt trương…"
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua thư phòng, đèn vẫn sáng, tiếp tục chép…
…
Trăng lên giữa trời, Khương Vọng xoa xoa cổ tay, thổi khô vết mực rồi dập tắt đèn, đứng dậy trở về phòng ngủ. Cho dù là với thể lực và tốc độ của hắn, thì cũng còn lâu mới đủ một trăm lần, nhưng lúc này hắn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Bởi vì tối nay là mười lăm tháng chín, ngày khiêu chiến phúc địa bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Lúc quay lại phòng thì An An đã nằm ngủ, Khương Vọng kéo chăn lại cho nàng, sau đó lại nằm trên giường mình.
Ấn ký trăng bạc hiện ra trong lòng bàn tay, bắt đầu nóng lên. Khương Vọng nhắm mắt lại, thần thức đã vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Chữ phía trên nhật quỹ (1) đã thay đổi: [Chủ nhân Thanh Ngọc Đàn đã xác định khiêu chiến, mười lăm phút sau khiêu chiến bắt đầu.]
(1) Dụng cụ tính thời gian của thời xưa
Chủ nhân Thanh Ngọc Đàn rốt cục cũng quyết định khiêu chiến!
Nhìn thấy hàng chữ này, lòng Khương Vọng lập tức có cảm giác hơi hốt hoảng, nhưng đan xen vào đó cũng có mấy phần nhẹ nhõm vững vàng.
Giờ đã qua mười lăm tháng tám, lần trước chủ nhân Thanh Ngọc Đàn lựa chọn bỏ quyền, xem ra trong quá khứ Tả Quang Liệt đã lưu lại ám ảnh quá nặng cho người khác. Nhưng việc này cũng nói rõ, đối với đối thủ, việc khiêu chiến lần này là bắt buộc sau nhiều lần bỏ quyền.
Khương Vọng không có làm việc dư thừa, không suy nghĩ thêm gì, yên lặng chờ thời gian đến.
Cuối cùng, khi nhật quỹ phát sinh biến hóa, dưới chân Khương Vọng nhô lên một thạch đài xanh ngọc hình tròn, sau đó nâng Khương Vọng rời khỏi phúc địa Động Chân Khư, bay vào trong tinh hà xán lạn.
Hình dạng và cấu tạo thạch đài đơn giản, cũng không trang trí bất cứ gì, nhưng có một luồng khí tức cổ xưa lưu chuyển. Trên đó loang lổ nhiều vết tích, vết đao, vết kiếm, vết đốt, vết cháy… Khó mà đếm được nhưng lại toát lên khí chất túc sát mãnh liệt.
Khương Vọng hiểu rõ, đây chính là Đài Luận Kiếm của mình. Sau khi có chìa khoá hư giới, tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn vẫn chưa từng sử dụng Đài Luận Kiếm. Một là bởi vì hắn biết rõ với thực lực của mình chỉ sợ trong Thái Hư Huyễn Cảnh trừ bỏ bị ngược sát thì căn bản không có tí hiệu quả rèn luyện nào, thứ hai… là bởi vì mỗi lần điều khiển Đài Luận Kiếm đều vô cùng hao Công.
Trừ sản lượng tự nhiên của phúc địa, Khương Vọng cũng không thể thu hoạch được ích lợi gì trên Đài Luận Kiếm, bởi vậy càng không nỡ tiêu hao. Nhất là sau khi thể nghiệm sự cường đại của Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết thì hắn đã biết sự quý giá của Công.
Không lâu sau, Khương Vọng liến nhìn thấy sâu trong tinh hà phía trước mặt bay đến một cái Đài Luận Kiếm có hình thái tương tự. Trên Đài Luận Kiếm, một bóng dáng áo đen phất phới đang đứng đó. Hai Đài Luận Kiếm trong tinh hà nháy mắt gia tốc, đụng thẳng vào nhau.
Hai đài nhỏ, hợp thành một đài lớn. Khương Vọng với đối thủ đứng hai bên Đài Luận Kiếm. Đài Luận Kiếm sau khi sáp nhập bành trướng cũng không khác với trước, chỉ khác nhau về độ lớn. Phạm vi hơn trăm trượng, trong lòng Khương Vọng biết rõ, đây mới thực sự là đấu trường.
Bởi vì quy tắc đặc thù của Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng cũng không thể thấy rõ dáng vẻ đối thủ. Nhưng hắn nghe được giọng nói.
"Từ lần trước thảm bại dưới tay các hạ, vì trận chiến này, ta đã chuẩn bị ròng rã nửa năm!" Chủ nhân Thanh Ngọc Đàn nói: "Rốt cục đã tu thành tàn chiêu Quân Tử Cửu Kiếm từ thời viễn cổ, mời quân thử một lần!"
Quân Tử Cửu Kiếm thời viễn cổ? Nghe có vẻ rất mạnh… Đệ tử Nho môn?