Chương 57: Cam nguyện bình phàm (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Hư ảnh Quỷ Môn Quan? Rất lợi hại sao?"
"Trả cái giá lớn như thế này, đương nhiên bất phàm! Có hư ảnh Quỷ Môn Quan trong tay thì có thể nối liền U Minh mọi nơi mọi lúc. Uy năng của đạo thuật U Minh ít nhất có thể tăng lên một nửa! Các loại đạo thuật như là khu quỷ (1) hoàn toàn có thể vượt hơn giai phẩm vốn có." Nói đến đây, Vương Trường Tường lại hạ lông mày: "Không biết yêu nhân đứng ở phía sau muốn dùng nó để gây họa phương nào."
(1) Khu quỷ: tăng sức mạnh cho yêu ma quỷ quái
"Việc này tự có Tập Hình Ty xử lý, Ngụy Khứ Tật không được còn có Quận Trưởng, Thành Đạo Viện giải quyết không được còn có Quận Đạo Viên, ở trên Quận Đạo Viện còn có Quốc Đạo Viện. Đệ cũng đừng lo lắng." Vương Trường Cát trấn an.
Lúc này Tiểu Quýt đã gặm sạch sẽ móng heo, không thèm nhìn đến đĩa rau xanh chút nào, liếm liếm móng vuốt rồi nhón chân phóng đi.
Thế là Vương Trường Cát đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
"Ta không giữ đệ lại nữa." Gã nói vậy trước khi đi vào phòng.
Vương Trường Tường lẳng lặng mà nhìn bóng lưng huynh trưởng đang đi vào trong phòng, rồi mới quay người đi ra ngoài, chỉ là lúc đi qua Tiểu Quýt nằm sấp bên cạnh ghế nằm, bỗng nhiên đầu ngón tay thẳng ra.
Một tia gió sắc bén nhỏ đến không thể thấy nhanh chóng xẹt qua.
Tiểu Quýt giật bắn mình, liên tục quan sát trái phải, những sợi râu dài của nó, lúc này đã có một nửa bay đi theo gió.
"Còn dám cào ca ta… Hừ." Khóe miệng Vương Trường Tường tươi cười rời đi.
Chỉ là y nhớ đến lúc bọn họ còn nhỏ, huynh trưởng ước vọng đạo thuật biết nhường nào, yêu quý thế giới siêu phàm đến cỡ nào. Mà bây giờ nói bất kỳ thứ gì trước mặt gã đều không thể khơi gợi lên nửa phần hứng thú.
Gã giống như đã tình nguyện một đời như này.
Cuối cùng thì bước chân của Vương Trường Tường không còn cách nào nhẹ nhàng được.
…
Hôm nay, đề tài sư trưởng giảng chính là đạo thuật Hỏa Diễm Đao cấp Đinh trung phẩm, là bản tiến cấp của đạo thuật Phụ Diễm cấp Đinh hạ phẩm, cũng là một trong những đạo thuật cơ sở của hệ Hoả.
Chính là tụ hỏa diễm thành đao, trực tiếp lấy nguyên lực hệ Hoả cực nóng sát thương đối thủ, đối với những uế vật như âm quỷ cũng có tác dụng không nhỏ.
Kỳ thực đạo thuật đến mức này thì đã mạnh hơn vũ khí thông thường do kim loại tạo thành.
Khương Vọng đã thuộc nằm lòng ấn quyết và chỗ cần chú ý liên quan tới đạo thuật này, lúc này lại chợt nhớ tới trường đao của Ngụy Nghiễm, thanh đao kia sắc bén tuyệt đỉnh, chắc chắn không phải vũ khí thông thường. Bởi vì lấy thực lực Ngụy Nghiễm mà nói, kim loại thông thường với y chỉ là vướng víu.
Hắn lại nghĩ tới bội kiếm mà trước giờ Lê Kiếm Thu vẫn đeo bên eo, thầm nghĩ nó nhất định cũng bất phàm.
Nghĩ đến lại có chút ao ước, kiếm của hắn đã bị hỏng sau khi chém con oán quỷ kia. Lúc trở về, hắn đã bỏ tiền để đổi cái mới, vẫn là kiếm do kim loại phổ thông rèn nên. Kiếm khí lợi hại hắn mua không nổi, cũng không biết phải mua chỗ nào.
Chỉ không biết vũ khí trong tay những Đại võ phu dùng võ nhập đạo, có uy lực cỡ nào?
Hắn nghĩ đến thất thần, không chú ý đến bầu không khí trên lớp. Đến khi Lăng Hà lặng lẽ đẩy hắn, lúc này mới phản ứng lại.
Giảng sư đang nhận lớp là một ông lão họ Tiêu, sắp sáu mươi tuổi, hơi cứng nhắc, nghiêm khắc. Học viên đều âm thầm gọi lão là Tiêu mặt sắt.
Tình huống hiện tại là Tiêu mặt sắt truyền thụ xong kỹ xảo, ngẫu nhiên chọn mấy học sinh diễn luyện. Lúc chọn đến Phương Hạc Linh, gã lại gập ghềnh khập khiễng hoàn thành đạo thuật này, mặc dù hỏa diễm của Hỏa Diễm Đao lung lay, nhưng dù sao cũng là hoàn thành.
Ngay lúc Tiêu mặt sắt cũng có chút hài lòng thì bỗng nhiên gã nói: "Khương Vọng sư huynh còn khai mạch trước ta, không bằng cũng tới thử môn đạo thuật này một chút, nếu có chỗ nào không trôi chảy cũng vừa lúc có thể thỉnh giáo sư trưởng."
Thế là ánh mắt Tiêu mặt sắt rơi trên người Khương Vọng đang thất thần.
Thảm rồi, Khương Vọng nghĩ. Hắn đứng dậy từ trên bồ đoàn, thành thật nói: "Ta còn chưa đặt nền móng xong."
Phương Hạc Linh cùng lúc tiến vào nội môn đều đã có thể thi triển đạo thuật, hắn lại còn chưa đặt nền móng thành công, ánh mắt các học viên khác nhìn hắn đầy quái dị.
"Chưa đặt nền móng thì không cần nghe giảng sao?" Tiêu mặt sắt trợn mắt nói. Lão ta ghét nhất chính là học sinh dối trá. Rõ ràng đã đạp lên con đường siêu phàm, lại không biết quý trọng, chỉ coi nó là vốn liếng để khoe khoang trước mặt phàm phu tục tử.
"Đệ tử biết sai." Khương Vọng thức thời cúi đầu nhận sai.
Giọng Tiêu mặt sắt lạnh lùng nói: "Trở về chép phạt «Tử Hư Kinh» một trăm lần, trước khi chép xong thì không cần đến lớp của ta."
"Vâng." Khương Vọng cúi đầu đáp ứng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tử Hư Kinh tên đầy đủ là «Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Kinh», chính là đạo điển căn bản của nhất mạch Ngọc Kinh Sơn, mỗi đạo sĩ thuộc Nhất mạch Ngọc Kinh Sơn đều có thể xem như là nằm lòng. Thực tế đã không cần phải sao chép, việc này thuần túy là Tiêu mặt sắt trừng phạt hắn.
Quan trọng nhất chính là, toàn bộ đạo điển này gần ba mươi nghìn chữ… Cái này cần chép tới khi nào đây?
Nhưng hắn biết không thể không nhận, nếu không với tính tình Tiêu mặt sắt, có thể sẽ trực tiếp xắn tay áo đánh hắn.
Buổi học còn lại, Khương Vọng cố gắng giữ vững tinh thần, không dám có chút lười biếng, khó khăn chịu đựng được đến Tiêu mặt sắt phủi tay rời đi, Phương Hạc Linh lại kiếm chuyện.
"Aiya, Khương sư đệ, thật ngại quá. Ta không biết vậy mà người còn chưa đặt nền móng đâu!" Tu đạo không ngày tháng, lấy tu vi để nói chuyện, Phương Hạc Linh cũng vô cùng tự nhiên đổi sư huynh thành sư đệ, ngữ khí rất là tiếc nuối: "Sau khi khai mạch, ta tốn thời gian năm mươi ba ngày mới đặt nền móng thành công, tự thấy đã là quá chậm, trong lòng hổ thẹn. Nghĩ đến Khương sư đệ lấy uy phong ngày xưa, hẳn là đã sớm đặt nền móng mới phải… Haizz, giờ lớn chuyện rồi."
Trận đồ đặt nền móng thông dụng của Đạo viện Trang Quốc là Quy Nguyên Trận có tổng cộng tám mươi mốt trận điểm, lấy mỗi ngày hai lần xung mạch tu hành tổng cộng thu hoạch hai viên đạo nguyên ra tính thì năm mươi ba ngày đặt nền móng nói sao cũng không chậm. Bởi vì trong khoảng thời gian này còn bao gồm những lần di động trận điểm sai lầm mà dẫn đến tiến độ đình trệ.