Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 60: Khí xung đấu ngưu

Chương 60: Khí xung đấu ngưu


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặt đỏ tới mang tai, mắt khóc tèm lem, tự nhiên là Hoàng A Trạm, hắn ta vừa mới quàng lấy mỗi cô nương uống đi uống lại không dưới bảy tám lần, lúc này có hơi đau đầu. Quả thực muốn mười dặm đưa tiễn, tình thâm khó bỏ, rất muốn đem thân đồng tử của mình giao cho nơi này. Nhưng các cô nương đều cười hi hi cự tuyệt, nối đuôi nhau ra.
Bọn họ đều là người tu hành, đương nhiên rất không có khả năng hoang đường đến vậy. Đối với người tu hành mà nói, trước khi mở Thiên Địa Môn, bảo trì thân thể nguyên dương rất thiết yếu.
Cho nên Khương Vọng duy trì thanh tỉnh từ đầu tới cuối.
Mà thật ra Đỗ Dã Hổ chỉ muốn uống rượu, sau đó mới tính đến uống ở đâu, uống với ai.
Toàn bộ cũng chỉ có Hoàng A Trạm lưu luyến không rời nhìn về phía Triệu Nhữ Thành cầu trợ, cảm thấy hai người bọn họ mới là đồng đạo. Nhưng Triệu Nhữ Thành chỉ lắc đầu, cô nương hắn ta đặc biệt mời không đến, khó nén thất vọng: "Phấn son dung tục, thật không thú vị."
"Giờ còn phấn son dung tục!" Hoàng A Trạm suýt nữa nhảy cẩng lên: "Cái ly đó lớn biết bao! Không, bộ quần áo kia sao tròn vậy. Không đúng, cây trâm đó trắng quá"
Cuối cùng từ bỏ, khóc rống thất thanh: "Hu hu hu, dung tục chỗ nào?"
Khương Vọng: "…"
Triệu Nhữ Thành: "…"
Bàn tay Đỗ Dã Hổ che trên đầu Hoàng A Trạm: "Ngươi uống nhiều rồi thì mau ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có."
Không để ý đến Hoàng A Trạm vừa theo thế gục xuống bàn ngáy như sấm, Khương Vọng tính toán một chút rồi nói: "Khoảng thời gian này ta làm chút nhiệm vụ linh tinh, được 15 điểm đạo huân. Cộng thêm tích lũy trước đó là 25 điểm là được 40 điểm. Ta tạm thời không cần đến đạo huân, trước chuyển cho các ngươi, các ngươi ai đủ đạo huân rồi thì trước tiên đổi một viên Khai Mạch Đan."
Hắn nói các ngươi là chỉ Triệu Nhữ Thành với Đỗ Dã Hổ, đương nhiên cũng bao gồm Lăng Hà không có mặt. Đều là huynh đệ một nhà, nếu như luận thứ tự thì sẽ rất lúng túng. Bởi vậy tốt nhất chính là ai đạo huân nhiều nhất thì cho người đó trước.
Ngoại hiển đạo mạch là đại sự, là bước đầu tiên siêu phàm, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
"Đệ không cần cũng được." Triệu Nhữ Thành uể oải, dựa người lên ghế. Đối với tu hành, hình như hắn ta cũng thật sự không để tâm, toàn nhờ thiên phú quậy phá.
"Ta cũng không cần." Đỗ Dã Hổ buồn bực uống một chén rượu, bỗng nhiên nói: "Ta phải đi rồi."
"Đi, đi đâu?" Khương Vọng hỏi.
"Trước đó Ngụy Nghiễm hỏi ta muốn vào quân đội hay không, ta đã nghĩ mấy ngày rồi mới quyết định, ngày mai liền đi."
Lời này thực sự đột ngột, Triệu Nhữ Thành lập tức ngồi thẳng: "Hổ ca, huynh nghĩ kỹ rồi à."
"Nghĩ kỹ rồi." Đỗ Dã Hổ nhếch miệng cười: "Ngụy Nghiễm nói ta thích hợp với con đường binh gia hơn, ta cũng cảm thấy vậy."
Nói thì nói vậy, Khương Vọng với Triệu Nhữ Thành cũng biết thể phách Đỗ Dã Hổ khác hẳn với người thường, khí huyết mạnh mẽ, quả thực là hạt giống binh gia. Nhưng cả Trang Quốc đều lấy Đạo tu làm chủ, trên thực tế cường giả binh gia của Trang Quốc không nhiều.
Ngay cả Thống soái quân sự tối cao trên danh nghĩa của Trang Quốc hiện nay, Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh thật ra cũng là cường giả Đạo tu. Cả Trang Quốc thiếu sót nơi nuôi dưỡng tu sĩ những phái khác, đương nhiên cũng bao gồm binh gia. Thậm chí bản thân Ngụy Nghiễm cũng tu đạo thuật.
Nếu như Đỗ Dã Hổ lựa chọn con đường này, thì có nghĩa rằng, trong một đoạn thời gian rất dài hắn ta sẽ không thể tạo dựng thành hệ thống tu hành, mà chỉ có vài phương pháp tu hành linh tinh của binh gia.
Cũng không phải nói Binh gia không đủ mãnh mẽ, suy xét nguyên nhân của nó, Trang Quốc có thể hòa bình như vậy trong khi Ung Quốc đang nhìn như hổ rình mồi, sự duy trì của Đạo môn là nhân tố rất quan trọng. Triều đình Trang Quốc không đủ cứng rắn, không thể nào giống như Tần, Sở dung nạp tất cả. Trang Quốc lấy đạo tu làm chủ, cũng chỉ có thể lấy đạo tu làm chủ.
Thế nhưng Khương Vọng vẫn cứ không nói ra lời ngăn trở. Bởi vì hắn quá rõ tính cách Đỗ Dã Hổ, trong lòng hắn ta đang cháy một ngọn lửa, mãnh liệt lại cuồng dã, không chịu thua, không nhận bại, đương nhiên cũng không bằng lòng để Khương Vọng kéo lại. Những đạo điển kia hắn ta xem liền đau đầu, thực tế là không phù hợp. Nhưng mà thể phách, huyết khí của hắn ta, rõ ràng là thiên phú xuất sắc. Nếu như ở Mạch quốc, hoặc là một nơi khác binh tu thịnh hành, tất nhiên hắn ta sẽ được người khác xem như thiên tài.
"Ngụy Nghiễm thay ai chiêu mộ huynh?" Khương Vọng hỏi.
"Bên Cửu Giang Huyền Giáp xuất hiện không ít chỗ trống, chia đến thành Phong Lâm chúng ta cũng được mấy danh ngạch. Ngụy Nghiễm cảm thấy ta phù hợp, liền đề cử."
Đại khái Đỗ Dã Hổ dũng mãnh thẳng thắn rất đúng khẩu vị quân nhân. Sau khi xong nhiệm vụ trấn Tiểu Lâm, Ngụy Nghiễm và hắn ta đã lập nên tình hữu nghị.
Về phần Cửu Giang Huyền Giáp… Đó gần như là biểu tượng của Trang Quốc, quân đội sát lực mạnh nhất trong Trang Quốc, thanh danh xếp trên Bạch Vũ Quân của Củng Vệ ở Đô thành Trang Quốc - Tân An.
Trên thực tế, chính bởi vì sự tồn tại của Cửu Giang Huyền Giáp, nên dù thành Cửu Giang chỉ có quy mô địa giới của một thành nhưng vẫn thường được người ta xem là quận thứ tư của Trang Quốc. Trên danh nghĩa nó thuộc sự quản lý của quận Đại Sơn, nhưng thực chất phần lớn là tự chủ. Đồng thời Thành chủ thành Cửu Giang cũng là thủ lĩnh Cửu Giang Huyền Giáp, truyền thống này kéo dài từ lúc lập quốc đến giờ, có thể thấy được sự đặc thù.
"Cho dù đi Cửu Giang Huyền Giáp, cũng vẫn cần đạo huân." Bởi vì Đỗ Dã Hổ sắp tham gia quân đội, lòng Khương Vọng đã quyết trước tiên phải chuyển đạo huân của mình cho hắn ta.
"Không cần." Đỗ Dã Hổ vẫn lắc đầu, cũng không phải do hắn ta già mồm, hắn ta chẳng phải là kẻ bụng đang đói có người mời ăn mà còn từ chối: "Đã đi con đường binh gia, thì ta không tính dùng Khai Mạch Đan. Đương nhiên phải đi theo con đường truyền thống nhất, cổ xưa nhất của binh gia!"
Cái gọi là truyền thống binh gia, là chỉ người tu hành không dựa vào đan dược, mà lựa chọn lấy khí huyết xung khai đạo mạch. Bởi vì ở trên con đường này người thành công không tới một phần ngàn cho nên được gọi là “cổ xưa”. Kết cục tốt nhất của kẻ thất bại đều là biến thành phế nhân, thân chết đương trường lại càng nhiều.
Nên biết mỗi ngày hai lần xung mạch tu hành, thăng hoa khí huyết, ngưng tụ đạo nguyên đã là cực hạn tu hành của người bình thường. Mà hội tụ khí huyết hung hãn, trực tiếp xung khai Thông Thiên Cung, ngoại hiển đạo mạch là hung hiểm cỡ nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất