Chương 61: Tứ Linh luyện thể (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng cũng chính là bởi sự hung hiểm của nó, nên ngược lại được đám điên binh gia kia phụng làm chính thống, tôn sùng hết mực.
Một khi thành công, chỗ tốt cũng cực lớn. Tu sĩ binh gia dùng phương pháp này khai mạch thành công, thành tựu thường vượt qua người thường.
Khương Vọng với Triệu Nhữ Thành đều yên lặng, bọn họ cảm nhận được một đầu đầy quyết tâm của Lão Hổ.
"Cho nên, đạo huân chuyển cho lão đại trước đi. Ta cũng cho hắn." Đỗ Dã Hổ qua loa cắt đứt đường lui của chính mình, trực tiếp xách bầu rượu trút xuống phân nửa.
Đỗ Dã Hổ là con trai hộ mổ heo, bởi vì đầy đủ chất béo, từ nhỏ đã phì nhiêu cường tráng, thường xuyên một mình đuổi đánh bảy tám đứa trẻ cùng tuổi, danh xưng Tiểu Bá Vương Đỗ gia trấn. Cũng bởi vậy mà bị Lão Đỗ cách một ngày đánh đòn một trận, càng đánh càng rắn chắc.
Tên của hắn ta là Lão Đỗ dùng tròn chỉnh hai cân lòng heo đổi lấy từ một lão hòa thượng.
Trang Quốc lấy Đạo môn làm quốc giáo, tự nhiên cảnh ngộ Phật môn sẽ không được tốt, lão hòa thượng trông coi gian miếu hoang duy nhất trong chu vi trăm dặm, bữa đói bữa no. Thấy lòng lợn giống như mèo thấy cá, cặp mắt phát ra kim quang giống như Phật Tổ hiển linh.
Lúc đó, Đỗ Dã Hổ sống chết ôm hai cân lòng lợn không buông tay, hắn ta cũng thèm mà. Mặc dù thân là con trai hộ mổ heo, tiếp xúc không ít với thịt sống, nhưng chút lẻ tẻ đó căn bản không đủ ăn.
Hắn ta khóc than nói chẳng cần tên đẹp gì cả, chỉ muốn ăn lòng lợn, gọi bản thân là cây cột cũng tốt, lòng lợn cũng được.
Lão Đỗ xấu hổ, xách lên đánh mạnh một trận, đánh đến mức Lão Đỗ cũng thấy mệt, nhưng Tiểu Đỗ vẫn còn ôm hai cân lòng lợn kia.
Ngay đó, lão hòa thượng tỏ ý có thể cùng Tiểu Đỗ chia đều nhau ăn, mỗi người một nửa, cũng nói đứa nhỏ này tính cách kiên cường, kiêu ngạo khó thuần, gọi Dã Hổ là vừa vặn.
Đỗ Dã Hổ có tên chính thức, nhưng vẫn cả ngày không làm chính sự. Từ khi quen biết lão hòa thượng, thì mỗi ngày chạy theo sau mông lão. Lão hòa thượng cái gì cũng biết, đoán mệnh, cầu mưa, trừ tà… đủ thứ thủ đoạn dối trá. Nhưng Đỗ Dã Hổ chỉ học được mỗi bản lĩnh uống rượu của lão.
Lão Đỗ lo lắng con trai không cẩn thận liền xuất gia, thỉnh thoảng lại mang theo đao mổ heo đến trong miếu rách nhìn. Cũng may không lâu lắm thì lão hòa thượng đã rời đi. Rời đi lặng yên không chút tiếng động, ngay cả một lời từ biệt cũng không có.
Về sau, cái miếu hoang liền bị hủy đi đổi thành miếu thổ địa.
Lại không lâu về sau, Lão Đỗ xảy ra chuyện.
Nguyên nhân gây ra chỉ vì một chuyện rất nhỏ, một bổ khoái trong trấn cảm thấy thịt mình mua bị cân sai, trách móc lão Đỗ cân thiếu hai lạng. Lẽ ra bồi thường hai lạng thịt thì việc này liền kết thúc, nào ngờ Lão Đỗ cứng đầu, chụp lấy đao mổ heo cắm lên trên thớt, tỏ vẻ cứ tùy ý đi chỗ khác cân thử, muốn chiếm tiện nghi, không có cửa đâu.
Bổ khoái kia mất mặt chịu không được, nhất thời xúc động liền đâm lão một đao, kết quả chết ngay tại chỗ.
Đỗ phu nhân chạy đến Nha Môn cáo trạng, vụ án này cũng đơn giản, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, nhưng không ngờ anh rể của bổ khoái kia chính là lão gia trong Nha Môn nho nhỏ của Đỗ gia trấn.
Tình tiết vụ án bị xáo trộn môt chút, thế là biến thành Lão Đỗ mổ heo cầm đao hành hung, bổ khoái bất đắc dĩ cho nên đánh trả, lỡ tay giết người. Cuối cùng phạt bổng lộc nửa năm.
Đáng thương, mặc dù Lão Đỗ một đời giết heo, nhưng làm gì có gan mà giết người? Đỗ phu nhân nuốt không trôi cục tức này, đâm đầu chết trong nha môn.
Hôm đó, Đỗ Dã Hổ dẫn một đám trẻ chạy đến con sông kề trấn bắt cá, lúc về nhà thì nhà đã không còn.
Thế là hắn ta cầm đao mổ heo của Lão Đỗ, ban ngày ban mặt xông vào nha môn, trước mặt mọi người chém chết bổ khoái cùng với anh rể gã ta trên công đường.
Năm đó, hắn ta mười ba tuổi.
Về sau, vụ án này kinh động đến phủ Thành Chủ. Sau khi Thành chủ biết thì đặc xá Đỗ Dã Hổ vô tội, còn đặc biệt chiêu hắn ta vào Đạo viện.
Đó chính là chuyện cũ của Đỗ Dã Hổ, từ nhỏ hắn ta tính tình cứng rắn, việc đã quyết định, thì dù ai cũng không thể thay đổi. Không cách nào, cha, mẹ hắn ta cũng đều cứng rắn như thế.
…
"Công pháp… chắc đã đưa cho huynh rồi chứ?" Khương Vọng nghĩ xong thì hỏi.
Đỗ Dã Hổ móc từ trong ngực ra một quyển sách, cứ tùy tiện quăng lên bàn trước mặt Khương Vọng: "Đây, một bộ Bạch Hổ Luyện Thể Quyết, vẫn là bản thiếu. Nghe nói là bản thường dùng trong quân đội."
Đương nhiên, loại công pháp này không thể truyền ra ngoài, nhưng Đỗ Dã Hổ tuyệt đối không tin Khương Vọng sẽ hại mình.
Khương Vọng cầm bộ công pháp binh gia này lên, tùy tiện lật xem, cũng không nói nhiều, đứng dậy: "Ta có việc ra ngoài, mọi người đợi một lúc."
Để Triệu Nhữ Thành với Đỗ Dã Hổ tự nói chuyện, Khương Vọng đứng dậy đi ra ngoài, tùy ý tìm gian phòng không có ai, đi vào rồi khóa trái. Sau đó thôi động Hư Thược, tiến vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
(1) Hư thược: chìa khoá hư giới. Kể từ chương này sẽ để nguyên là Hư Thược
Gọi Đài Diễn Đạo ra, để bộ tàn điển lên bắt đầu thôi diễn. Trên nhật quỹ, Công không ngừng giảm xuống, một mạch đến 190 mới ngừng lại.
Thôi diễn bộ công pháp này, tiêu hao tròn chỉnh 3400 điểm Công, dường như là gấp đôi Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết! Cũng đến cực hạn hiện nay của Đài Diễn Đạo.
Tuy bộ công pháp này là bản thiếu, nhưng dù sao cũng là phương pháp tu hành của binh gia, là công pháp siêu phàm chân chính, nền tảng tốt hơn nhiều so với Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết, đương nhiên cực hạn cũng cao hơn nhiều.
Đợi thôi diễn xong, Khương Vọng tiếp nhận công pháp hoàn toàn mới nhìn một chút, phát hiện nó không chỉ là bổ khuyết cho Bạch Hổ Luyện Thể Quyết, còn tiến hành khai thác và tiến hóa, bây giờ chia làm bốn phần Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cuối cùng là Tứ Linh hợp nhất, uy năng là thứ mà bản trước đó không thể sánh bằng.
Khương Vọng cầm công pháp rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh. Vừa mới đẩy cửa ra thì thấy một giai nhân váy đỏ thanh tú đứng ngay cửa. Nàng ta có mi mắt xanh thẫm, như cơn sóng mùa thu, chỉ vội vàng liếc mắt một cái, chính là phong tình thấp thoáng vô tận.
Trong ánh mắt nàng ta chứa đầy hàm ý, môi đỏ động nhẹ, dường như đang muốn nói gì đó.
"Cho qua." Khương Vọng đi qua nàng ta.