Chương 62: Tứ Linh luyện thể (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng không phải Khương Vọng thật sự không hiểu phong tình, mà là hắn mới vừa đi ra từ Thái Hư Huyễn Cảnh, có loại cảm giác hoang mang lo sợ người khác phát hiện bí mật, cho dù giai nhân xinh đẹp hơn nữa hắn cũng không cách nào thưởng thức.
Uống rượu thật hỏng việc, Khương Vọng âm thầm cảnh giác. Vậy mà hắn trực tiếp ở nơi phong nguyệt ngư long hỗn tạp như Tam Phần Hương Khí Lâu tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, đây rõ ràng do quên mất nên mới vậy.
Khương Vọng vội vàng trở về phòng riêng Triệu Nhữ Thành đặt, bình tĩnh lại một chút, sau khi xác định không ai đuổi theo, mới thở dài một hơi rồi ngồi lại chỗ cũ.
Muốn trả Bạch Hổ Luyện Thể Quyết mới thôi diễn thành Tứ Linh Luyện Thể Quyết trong Thái Hư Huyễn Cảnh lại cho Đỗ Dã Hổ thì cần phải sao chép lại một bản khác.
"Khi nào thì huynh đi?" Khương Vọng hỏi.
"Sáng sớm ngày mai." Đỗ Dã Hổ nói.
"Ngày mai bọn đệ tiễn huynh…"
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.
"Vào." Triệu Nhữ Thành thuận miệng nói.
Người đi vào là tú bà của Tam Phần Hương Khí Lâu, một người phụ nữ son nồng phấn dày sặc sỡ.
"Ôi chao… Triệu công tử của chúng ta thật là ngày càng anh tuấn." Người phụ nữ đó trêu chọc, còn đưa tay làm bộ sờ mặt Triệu Nhữ Thành, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Triệu Nhữ Thành né ra sau, cố ý liếc qua bộ ngực trần trụi một nửa của bà ta: "Đừng áp quá gần, ta choáng ngực."
Tú bà yêu kiều cười: "Đáng ghét… trước đây ngài cũng đâu có cái bệnh này"
"Trước đó, Tam Phần Hương Khí Lâu các ngươi cũng không như thế!"
Tú bà hơi nhướng mày: "Nhưng tiểu điếm có chỗ nào phục vụ không chu đáo? Có phải là mấy tiện tỳ vừa rồi thờ ơ quý khách?"
Triệu Nhữ Thành cũng hơi hứng trí mà nhìn bà ta: "Bà nói đi? Hôm nay ta đập nhiều bạc như vậy, bà cũng không chịu để Diệu Ngọc ra gặp ta một lần? Tam Phần Hương Khí Lâu vang danh khắp thiên hạ, chẳng lẽ chỉ có thủ đoạn tiếp đãi khách như thế này?"
Tam Phần Hương Khí Lâu là nơi phong nguyệt chân chính danh khắp thiên hạ, có phân lâu ở Quốc đô. Lâu chủ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng diễm danh đã truyền tai hào kiệt khắp thiên hạ, có thể nói là diễm tuyệt thiên hạ.
Phàm là đàn ông gặp qua nàng, đều tự nguyện hầu hạ dưới váy nàng. Trong đó không thiếu đại tướng có thực quyền, quý tộc danh môn, thậm chí nghe đồn rằng còn có vua một nước, chủ môn một phái đều si tâm không đổi với nàng.
Căn cơ của Tam Phần Hương Khí Lâu quả thực là rất dàng sợ. Mặc dù phân lâu nho nhỏ trong thành Phong Lâm không có cao nhân nào tọa trấn, nhưng chỉ bằng cái tên Tam Phần Hương Khí Lâu này là đủ khiến nó trở thành nơi phong nguyệt đúng phong cách, lớn nhất thành.
Bởi vì bối cảnh của Tam Phần Hương Khí Lâu, tú bà mới vô cùng gan dạ. Nhưng cũng bởi bối cảnh này, bà ta cũng tuyệt đối không dám để cho danh tiếng của Tam Phần Hương Khí Lâu hao tổn. Cho nên sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
"Có phải chăng là..." Lúc này nữ nhân có giọng nói khiến người mềm nhũn đặt ra câu hỏi, trên người mặc áo đỏ sặc sỡ thướt tha đi vào. Màu đỏ là màu khó mặc để đẹp mắt, dễ khiến người mặc lún sâu vào sự diễm tục. Nhưng nàng ta mặc lại vừa phù hợp, hoặc có cách giải thích tốt nhất là bản thân nàng ta đã là "diễm", sẽ không bị mờ nhạt.
Nàng ta đi vào phòng, dùng đôi mắt mùa thu kia quẩn quanh đám người phòng một vòng, cuối cùng cười xấu hổ rơi trên người Triệu Nhữ Thành: "Có phải chăng là không phải là ma ma ngăn không để thiếp gặp chàng, mà là thiếp không muốn gặp chàng đây?"
Đương nhiên, nàng ta chính là Diệu Ngọc.
So với những Tam Phần Hương Khí Lâu vang danh trong thành của các nước lớn thì chi nhánh mở tại thành Phong Lâm đại khái không đáng giá nhắc tới. Nhưng chỉ cần là người đã từng gặp Diệu Ngọc, đều sẽ không nói như vậy.
Một trong những người chủ sự của Phương gia hiện tại - Phương Trạch Hậu, cũng là cha ruột của Phương Hạc Linh, bá phụ của Phương Bằng Cử, là một kỳ nhân vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, độc lập khai thác con đường thông thương đến Vân Quốc, năng lực và danh vọng đủ cả, có thể nói gần như sẽ trở thành tộc trưởng đời kế tiếp của Phương gia. Nhân vật như vậy, lại quấn quýt si mê không thôi với Diệu Ngọc cô nương. Mỗi chuyến hành thương trở về, việc đầu tiên làm nhất định là đến Tam Phần Hương Khí Lâu tiêu khiển.
Chuyện như thế, nhiều không kể xiết. Phương Trạch Hậu không phải là nhân vật lớn đầu tiên quỳ dưới váy Diệu Ngọc, cũng không phải là người cuối cùng.
Mà Triệu Nhữ Thành lưu luyến bụi hoa, cũng ở trong số đó. Từ sau khi hắn ta nghe nói về diễm danh của Diệu Ngọc, đã vung tiền như rác, cơ hồ coi Tam Phần Hương Khí Lâu thành nhà mình mà đến ở, rất có khí thế không có được nàng ấy thì thề không bỏ qua.
"Không có loại khả năng này." Triệu Nhữ Thành rất bình tĩnh nói: "Nữ nhân kháng cự gặp ta, đến giờ còn chưa sinh ra đâu."
Đồng thời hắn ta âm thầm bổ sung ở trong lòng, Khương An An đương nhiên không tính là nữ nhân, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Diệu Ngọc khẽ vuốt cằm, như bày tỏ sự đồng ý: "Đúng vậy, tướng mạo của Triệu công tử tuấn tú hạng nhất, vung tay cũng vô cùng xa xỉ. Thực lực không tầm thường, gia thế lại tốt, tiền đồ rộng lớn, một trái tim linh lung tinh xảo, há miệng như thêm dầu trong mật, có nữ nhân nào có thể kháng cự được ngài đây?"
"Nhưng..." Nàng ấy nói nhưng, giữa chân mày chợt nổi lên một chút ai oán, khiến người ta thực sự muốn giúp nàng ấy xoa đi: "Nhưng ngài lại không đủ thích ta..."
Dường như Triệu Nhữ Thành thích chưa đủ chân thành, làm cho nàng ấy sầu bi.
"Hì hì hì..."
Một tiếng cười vô cùng hèn mọn, lại vô cùng đột ngột, đánh vỡ bầu không khí trong sân.
Lại là Hoàng A Trạm chẳng biết đã tỉnh lại lúc nào, nhưng men say lại chưa hoàn toàn tan đi. Thời khắc này hắn ta đang chống cằm, gương mặt cười ngớ ngẩn mà nhìn Diệu Ngọc cô nương: "Hì hì hì... "
Không cần phải nói, cũng biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
Khương Vọng che mặt không nói, ngược lại hắn đã nhận ra Diệu Ngọc chính là nữ nhân váy đỏ hắn đụng vào lúc trước, nhưng trong loại hoàn cảnh này hắn không có quyền phát ngôn gì.