Chương 64: Mùa thu sắp qua (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi luyện công buổi sáng, thổ nạp đạo nguyên theo thường lệ, Khương Vọng liền đưa Khương An An đi học đường, sau đó chuyển hướng ra ngoài thành, tiễn Đỗ Dã Hổ.
Đầu năm nay đi xa nhà không phải là một chuyện nhẹ nhõm, mà là sinh ly tử biệt tràn ngập chua xót.
Sở dĩ con người tụ họp thành thôn mà ở, tụ họp thành trấn mà lưu lại, tụ họp thành thành mà định cư, mức độ rất lớn là bởi vì những dã thú giết mà không hết kia, thậm chí hung thú, yêu thú giấu trong rừng núi.
Ngoài thành trấn thì nơi an toàn chính là những quan đạo. Không phải vì trận văn khắc trên đó là tuyệt đối không có sơ hở, triều đình Trang quốc không có khả năng, cũng không có cách nào trả giá khổng lồ như vậy, trên thực tế đa số những trận văn kia chỉ có hiệu quả đe doạ mà thôi.
Thủ đoạn càng có tác dụng hơn là triều đình Trang quốc sẽ triệu tập tu sĩ mạnh mẽ quét dọn định kỳ những con đường này - phía triều đình gọi nó là "cày đất" - để bảo đảm những hung thú không có linh trí nhưng trực giác nhạy cảm ghi nhớ nguy hiểm, không dám tùy tiện tới gần.
Lấy thực lực của Đỗ Dã Hổ, chỉ cần đi trên quan đạo, thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
Khi Khương Vọng chạy tới ngoại ô, Triệu Nhữ Thành, Lăng Hà đều đã ở đó, ngoài ra không có người nào nữa. Trong mấy huynh đệ, Đỗ Dã Hổ có tính tình phóng khoáng, nhiều bạn bè nhất, nhưng hắn ta không thích dạng bịn rịn quyến luyến như nữ nhi, cho nên vẫn chưa báo việc mình nhập ngũ cho những người khác, mà nhờ Lăng Hà sau này truyền đạt thay.
Một bàn tiệc rượu được bày trên đất hoang, người làm việc này chẳng ai ngoài Triệu Nhữ Thành.
Khương Vọng lấy ra "Tứ Linh Luyện Thể Quyết" được sao chép xong đêm qua từ trong lòng, đưa cho Đỗ Dã Hổ.
Đỗ Dã Hổ chỉ lật hai trang, mắt hổ liền tỏa sáng: "Lão tam, đồ tốt đó!"
"Ta xem một chút, ta xem một chút." Triệu Nhữ Thành cực kỳ tò mò lại gần.
Nhưng hắn ta chỉ nhìn mấy dòng liền quay đầu: "Luyện thể à, thế thì thêm mệt mỏi rồi."
"Công pháp tốt như vậy!" Đỗ Dã Hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nhìn thêm vài lần liền không buông xuống được."
Mặc dù liếc mắt đã nhìn ra bộ công pháp kia là bản nâng cấp hoàn chỉnh của Bạch Hổ Luyện Thể Quyết, nhưng hắn ta không hỏi Khương Vọng nguồn gốc của nó. Lúc Khương Vọng muốn nói, thì tự nhiên sẽ nói. Mỗi người đều có bí mật của mình, đến cả Khương An An cũng có chuyện riêng không muốn nói cho người khác biết, không cần thiết truy tìm nguồn gốc đến cùng.
Hắn ta cũng không có ý định độc chiếm, bộ công pháp kia, hắn ta xem một chút liền yêu, càng hi vọng mấy huynh đệ khác có thể không bỏ lỡ.
Triệu Nhữ Thành khoát khoát tay: "Quá dài, ta không xem."
Đỗ Dã Hổ chuyển hướng sang Lăng Hà, Lăng Hà lắc đầu: "Hiện tại ta lấy khai mạch ổn định Thông Thiên Cung làm chủ, tạm thời không thể phân tâm cho công pháp khác."
Tính tình y ổn trọng, muốn bước từng bước một. Đạo huân của mấy huynh đệ góp lại, liền chỉ thiếu hơn hai mươi điểm đạo huân. Những ngày này, y vẫn đang làm nhiệm vụ, nhưng với thực lực của y nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ nhập phẩm là rất gian nan, nên đa phần là làm một chút công việc ngoài lề đằng sau các sư huynh, bởi vậy đạo huân lấy được cũng rất ít. Bình thường chỉ thêm một điểm hai điểm, có đôi khi thậm chí không thu hoạch được gì. Nhưng cho dù nói thế nào, chung quy y đã cách siêu phàm càng ngày càng gần.
Khương Vọng mỉm cười: "Ta cũng sẽ dùng bộ công pháp kia luyện thể, chờ đến khi chúng ta gặp lại, liền nhìn xem ai tu được sâu hơn."
"Thiên phú kiếm thuật của ta không bằng ngươi, nhưng phương pháp tu hành binh gia thì... hì hì, ngươi chờ xem đi." Đỗ Dã Hổ tự tin vô cùng.
"Vậy, gặp lại ở Tân An !"
"Gặp lại ở Tân An."
Bọn người Khương Vọng đi thành Tân An, đương nhiên là ngày tiến vào Quốc Đạo Viện. Mà Đỗ Dã Hổ đi thành Tân An, ít nhất cũng phải trở thành một tướng quân thực quyền trong Cửu Giang Huyền Giáp, mới có thể đến Trang đô diễn võ.
Tưởng tượng tương lai rộng lớn cỡ nào, đều bao hàm hết trong lời trò chuyện của người thiếu niên.
Mấy huynh đệ tùy ý ăn vài miếng, trò chuyện vài câu. Ngoài Lăng Hà chưa từng uống rượu, ba người còn lại đều uống ba chén lớn, dù là tiệc tiễn đưa nhưng cũng không ai buồn bã rơi nước mắt.
Sau đó, Đỗ Dã Hổ cũng nâng một chén rượu với phương hướng tây nam, nhưng không nói gì, chỉ đổ lên đất.
Tất cả mọi người biết, hắn ta đang từ biệt với ai.
Lần này Đỗ Dã Hổ đi Cửu Giang, sẽ đi ra từ cửa Nam, đi quan đạo. Mà đường mòn đi thông bờ sông Lục Liễu, ngay ở phương hướng tây nam.
Cửu Giang Huyền Giáp tuyển mộ, từ Binh bộ đến Đạo Viện đều mở rộng cửa sau, dù sao, nếu nói nhánh quân đội này là mặt mũi của Trang Quốc thì cũng không quá. Cho nên việc hắn ta rời khỏi Thành Đạo Viện cũng không cần quá nhiều thủ tục rườm rà.
Lời nên nói đã sớm nói xong, tiễn người ngàn dặm, cuối cùng rồi sẽ ly biệt.
"Ta đi đây!"
Cuối cùng, Đỗ Dã Hổ chỉ nói một tiếng như vậy, liền cõng bọc quần áo, tay không tấc sắt lên đường.
Lúc ấy, không gió không mưa, tầng mây dần tan.
Mà ngày mùa thu sắp qua.
...
Lâm Chính Luân là con cháu dòng bên của Lâm thị thành Vọng Giang, gần đây vô cùng nổi danh.
Đầu tiên là y cưới một người đàn bà góa, bị người ta chế giễu, nhưng y lại chẳng màng để tâm, sau khi cưới vợ, hai phu thê ân ái hòa thuận. Sau đó mấy ngày, y liền khai thác thị trường dược liệu thành Phong Lâm. Đối với thành Vọng Giang chú trọng thương nghiệp, việc này khiến y được không ít người tán thành, cũng nhờ vào đó mà bắt đầu khống chế chuyện làm ăn dược liệu trong nội bộ Lâm thị.
Nói không chừng, y có thể từ dòng bên biến thành dòng chính, chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Lúc này mọi người mới biết được, người đàn bà góa y cưới kia thật không đơn giản. Người ta còn mang theo đồ cưới! Đó là cửa hàng dược liệu tiếng tăm tốt nhất toàn trấn Phượng Khê.
Ai mà không biết chuyện làm ăn dược liệu của thành Phong Lâm đều phải xem thu hoạch của trấn Phượng Khê? Mà trong trấn Phượng Khê, tiệm thuốc nhà họ Khương kia nổi tiếng gần xa, gần như là người đứng đầu ngầm. Đương nhiên, bây giờ đã sửa thành họ Lâm.