Chương 65: Mùa thu sắp qua (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc trước dược liệu Lâm thị nghĩ trăm phương ngàn kế chen vào thành Phong Lâm, lại tiến triển gian nan. Không ai nghĩ tới Lâm Chính Luân này mở ra lối riêng, dựa vào việc hôn nhân phá thế cục. Chuyện này cũng làm cho không ít người sau này mới nhận ra, hối hận, dù sao bản thân người đàn bà góa kia có sắc đẹp không tầm thường, càng không nói có ích lợi như thế?
Bên trên Vọng Giang Lâu thành Vọng Giang, ngồi trong Vọng Giang Lâu nhìn ra xa xa, Thanh Giang mênh mông cuồn cuộn như thân thể giao long đang dịch chuyển trong đáy mắt.
Lâm Chính Luân ngồi tại chủ vị, nâng ly cạn chén với người bạn tốt mới quen gần đây, nghe đám người đang ngồi nịnh nọt như nước thủy triều, vô cùng đắc ý.
Cộp... Cộp... Cộp!
m thanh lên lầu rất rõ ràng. Lâm Chính Luân quay đầu lại, đang muốn xem là ai không có ánh mắt như thế, Lâm đại quan nhân y rõ ràng đã bao cả tầng này.
Nhìn một cái, đám người ngồi chung với y đã dồn dập đứng dậy.
"Lâm thiếu gia."
"Lâm thiếu gia!"
Thiếu gia họ Lâm có rất nhiều, nhưng có thể khiến cho nhiều nhân vật có mặt mũi đang ngồi cúi đầu khom lưng như vậy, thì chỉ có một người. Đó chính là con trai trưởng của tộc trưởng Lâm thị, tộc trưởng tương lai đã xác định của Lâm thị, Lâm Chính Lễ.
Lâm Chính Luân vô ý thức muốn đứng dậy, nhưng ép buộc mình nén lại, chỉ ngồi tại chỗ, lại cười nói: "Chính Lễ đệ, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến Vọng Giang Lâu? Ta đã bao cả tầng này, các ngươi tùy ý chơi đùa là được, chi tiêu đều ghi vào sổ của ta."
Đúng vậy, nói đúng ra, y còn là huynh trưởng của Lâm thiếu gia này đấy. Trước kia vị trí thấp bị người ta xem nhẹ, y không có gì để nói. Bây giờ, dựa vào công lao lớn, y đã chen thân vào dòng chính, nói về vai vế hay địa vị cũng không phải là kẻ người khác có thể xem nhẹ.
Cho dù y không có khả năng tranh giành, kế thừa vị trí tộc trưởng Lâm thị với Lâm Chính Lễ, nhưng y rất có thể sẽ nắm giữ toàn bộ chuyện làm ăn dược liệu của cả gia tộc, nên đương nhiên là có vốn liếng để ngồi nói chuyện.
Lời vừa nói ra, các công tử ca nhi đi theo sau Lâm Chính Lễ đều bật cười. Ai trong bọn họ cũng đều là con cái quyền quý, cho dù nở nụ cười khiến người ta khó hiểu, Lâm Chính Luân cũng không tiện nói gì.
Ngược lại bản nhân Lâm Chính Lễ cực kỳ bình thản, hắn ta còn chắp tay thi lễ với Lâm Chính Luân một cái: "Chính Luân ca khách khí."
Khi Lâm Chính Luân ân cần mời ngồi xuống, Lâm Chính Lễ liền cười nói: "Từ trước tới nay không cơ hội để nói chuyện, hôm nay tình cờ gặp được, tiểu đệ đang có mấy lời muốn nói cùng huynh trưởng."
Lâm Chính Luân hơi tự đắc nhìn quanh một lượt, ý là các ngươi xem đi, tộc trưởng tương lai của Lâm thị tôn trọng ta cỡ nào?
Ngoài miệng y lại cố khiêm tốn: "Chính Lễ đệ khách khí, có lời gì cứ nói đừng ngại. Vi huynh hơn đệ mấy tuổi, cũng chỉ có một số kinh nghiệm nhân sinh có thể nói cho ngươi nghe."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Chính Lễ cười cười: "Chuyện làm ăn dược liệu bên phía thành Phong Lâm đã vững chắc rồi chứ?"
Vấn đề này gãi đúng chỗ ngứa, Lâm Chính Luân cười ha ha: "Vi huynh ra tay, há có đạo lý không làm được. Chính Lễ đệ, ngươi cứ nhìn xem, không cần đến hai ba năm, toàn bộ dược liệu của khu vực thành Phong Lâm, đều sẽ mang họ Lâm chúng ta!"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lâm Chính Lễ liên tục gật đầu: "Đã như vậy, thì huynh trưởng cũng có thể an tâm đến Thu Viên nghỉ hưu rồi."
"Đúng vậy!" Lâm Chính Luân vô ý thức phụ họa một câu trước, mới chợt phản ứng kịp: "Cái... cái gì? !"
Cái tên Thu Viên êm tai này, lại chính là nơi dưỡng lão cho người già cô độc trong tộc. Lâm Chính Luân y mới tuổi nào, sao lại nên đi dưỡng lão rồi?
"Chính Lễ đệ đừng đùa kiểu này." Lâm Chính Luân cười gượng nói.
Lâm Chính Lễ lại thu lại nụ cười: "Ta chưa từng nói đùa. Về chuyện dược liệu này, ta sẽ đích thân tiếp nhận."
Đám công tử ca lên lầu cùng với hắn ta lại bật cười, tiếng cười kia rất nhẹ nhưng nghe vào tai khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Ngày mùa thu gió thổi phất qua mặt nước Thanh Giang, lọt vào trong Vọng Giang Lâu, thổi tới trên người Lâm Chính Luân.
Y ý thức được y không có cách nào kháng cự lại.
Lúc này y mới cảm thấy lạnh.
Thì ra đã là cuối thu rồi. Y nghĩ.
….
Tứ Linh luyện thể, Thanh Long ở phía đông, thuộc tính mộc.
Khương Vọng hiểu rõ sinh cơ, cảm nhận khí huyết sinh trưởng. Không biết có phải là ảo giác hay chăng, đạo nguyên mới sinh ra trong Thông Thiên Cung, dường như càng linh động hơn một chút, lại làm cho độ khó sắp xếp trận điểm nhỏ hơn không ít.
Trước khi chưa mở Thiên Địa môn có thể trực tiếp lấy nguyên khí hệ Mộc rèn luyện cho thân thể mạnh mẽ, không thể nghi ngờ chính một trong những ưu thế của phương pháp tu hành binh gia.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết, lấy nguyên khí hệ Kim rèn xương, lấy nguyên khí hệ Hoả tôi thân, lấy nguyên khí hệ Thuỷ ôn dưỡng máu thịt, lại thêm nguyên khí hệ Mộc làm tăng trưởng khí huyết, quả nhiên là vô cùng đầy đủ, không mất đại đạo.
Đối với Khương Vọng, hắn không có ý định chuyển tu binh gia, càng không có ý định thử lấy khí huyết xông mạch. Nhưng làm lớn mạnh lực khí huyết cũng có thể phản hồi lại đạo nguyên, gia tăng tốc độ hắn ngưng tụ đạo toàn.
Vốn dĩ mỗi ngày hắn chỉ có thể tu hành xông mạch hai đến ba lượt, ngoài ra, thời gian còn lại chỉ có thể dùng cho rèn luyện kiếm thuật và nghiên cứu đạo điển. Nhưng bây giờ Tử Khí Đông Lai kiếm quyết cũng đã đến bình cảnh, chí ít đối với hắn hiện tại, phân tâm cho luyện thể cũng sẽ không chậm trễ công sức tu hành.
Tiền cảnh của trận đồ nền móng Chu Thiên Tinh Đấu xem như vô cùng tốt đẹp, nhưng nó thật sự quá gian nan chậm chạp.
Nhưng Khương Vọng cũng không lo lắng. Khi hắn còn rất nhỏ, phụ thân đã nói với hắn, một cây nhân sâm chín mươi chín năm có thể bán một trăm lạng bạc ròng, nhưng nếu như chịu đợi thêm một năm, giá tiền của nhân sâm trăm năm sẽ phải dùng vàng để tính.
Chờ đợi không phí công, có những tương lai đáng giá chờ đợi.
Cho nên dù trong Đạo viện đã truyền ra không ít tin đồn, cái gì mà Phương Hạc Linh đã sắp ngưng tụ đạo toàn thứ hai, cái gì mà ai đó đã khai mạch, chẳng mấy chốc sẽ người sau vượt người trước.
Khương Vọng vẫn làm từng bước như cũ, không chút hoang mang. Chuông sớm trống chiều, ngày đêm không ngừng.
...