Chương 66: Ba thành luận đạo (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tháng mười lại có tên gọi khác là Lộ Nguyệt, thu đi đông lại, hạt sương sinh ra nhiều, cho nên mới có tên này.
Đối với cư dân thành Phong Lâm, chuyện quan trọng nhất trong tháng mười này không gì khác hơn là ba thành luận đạo.
Cái gọi là ba thành luận đạo, tên như ý nghĩa, chính là một lần thi đấu diễn đạo liên hợp của ba Thành Đạo viện gần nhau. Nó không chỉ dùng để luận bàn, rèn luyện lẫn nhau mà trên thực tế cũng là vì chuẩn bị cho cuộc thi Quận Đạo viện tháng mười một hàng năm. Thành Đạo viện ở các nơi tại Trang Quốc đều có hoạt động cùng loại, chỉ là tên gọi khác biệt thôi.
Thí dụ như quận vực Đại Sơn lấy thành Thanh Lam cùng thành Bạch Lộc dẫn đầu tổ chức "Gió bấc diễn tuyết", lấy từ câu "Đầu đông tháng mười, gió bấc bồi hồi", quả thực là vô cùng văn nhã thú vị, thậm chí còn trở thành việc trọng đại nổi tiếng gần xa của quận Đại Sơn, hàng năm hấp dẫn không ít du khách. Trên thực tế, đó chẳng qua chỉ là thi đấu diễn đạo liên hợp của năm tòa thành xung quanh.
So với họ, "Ba thành luận đạo" đơn giản, giản dị hơn nhiều. Hết cách rồi, ba thành gần nhau này theo thứ tự là thành Vọng Giang, thành Phong Lâm, thành Tam Sơn.
Thành Phong Lâm thì không cần phải nói, giản dị chính là phong cách của nó. Ngoại ô Thành Phong Lâm có rừng phong đỏ như lửa, cũng không hề thiếu cảnh đẹp, nhưng một bài thơ duy nhất có chút danh tiếng, lại do một tu sĩ của thành Thanh Lam viết khi đi ngang qua.
Bản chất bên trong của thành Vọng Giang chính là theo đuổi lợi ích, căn bản không quan tâm lịch sự tao nhã hay không. Thành Tam Sơn thì càng đơn giản, người ở đó đến nay còn bị xưng hô một cách miệt thị là sơn man đâu.
Nền tảng của ba thành vốn chính là như thế. Nhưng theo đà phát triển những năm này, nó dần dần không chỉ còn là luận bàn giữa các học viên, mà thậm chí phản ánh sức mạnh của ba thành trên một mức độ nào đó, ảnh hưởng đến sự phân phối tài nguyên của triều đình Trang Quốc, nên cũng có mang theo hơi hướng đua tranh kịch liệt.
Năm nay vừa lúc đến phiên thành Phong Lâm tổ chức, toàn bộ thành Phong Lâm, từ thành chủ cho tới dân chúng tầm thường, đều vô cùng chú ý. Các quán rượu lớn đã sớm giăng đèn kết hoa, quan phủ tăng cường trị an, mấy kẻ trộm vặt cũng biết ý mà im hơi lặng tiếng.
Đạo Viện thành Phong Lâm, đương nhiên cũng có một đợt tuyển chọn.
...
"Chuyện chính là như vậy." Khó có lúc, Nguỵ Khứ Tật và Đổng A cùng xuất hiện, nhưng lão không chịu ngồi xuống, mà luôn đứng trên đài.
"Dựa theo lệ cũ, trong số đệ tử năm nhất, năm ba, năm năm, Thành Đạo Viện chúng ta sẽ tuyển chọn mỗi khóa hai người, tham dự lần diễn đạo này." Nguỵ Khứ Tật có làn da ngăm đen, ánh mắt nghiêm khắc, lúc ông ta không cười thật sự rất đáng sợ: "Ta cứ nói thẳng, chỉ có thể thắng không được phép thua. Người thua, đừng oán Ngụy mỗ ta gây khó dễ cho ngươi."
Cái gọi là đệ tử năm nhất, là đệ tử đã tu hành chừng một năm tại Đạo Viện. Kỳ thật các đệ tử chủ lực đều sẽ được chọn từ khóa trên, có thời gian tu hành hơn một năm. Đệ tử năm ba, năm năm cũng cùng một đạo lý như vậy. Sở dĩ không có luận đạo của đệ tử từ năm thứ năm trở lên là bởi vì đệ tử vượt qua năm năm mà vẫn không thể tiến vào Quận Đạo Viện, trên cơ bản đều chẳng còn hy vọng trên đường tu hành, chuyển qua đời tục hưởng thụ phú quý.
Người đứng đầu một thành đã nói trực tiếp như vậy, đệ tử Đạo Viện đứng dưới đài đều khó tránh khỏi khẩn trương. Có vài học viên dự định làm náo động trong lần ba thành luận đạo này, lập tức bắt đầu do dự.
"Đệ tử năm nhất thắng một trận, được ban thưởng mười điểm đạo huân. Đệ tử năm ba thắng một trận được hai mươi điểm, đệ tử năm thứ năm thắng một trận được năm mươi điểm." Miệng nói thêm lời làm nóng sân thi đấu, nhưng biểu lộ của Đổng A vẫn hết sức lạnh lẽo, nghiêm túc như cũ.
Hai người một người mặt đen, một người mặt lạnh bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh. Hai nhân vật lớn nhất thành Phong Lâm đều không hẹn mà cùng biểu hiện sự coi trọng đối với lần diễn đạo này.
Chuyện này không chỉ dính líu đến sự phân phối tài nguyên, đồng thời cũng là mặt mũi, là biểu hiện trị chính của bọn họ.
Nhất là sau khi cả một thị trấn Tiểu Lâm biến thành đất hoang, thành Phong Lâm cần phải có sự phát biểu mang tính quyết định.
"Sau đây ta sẽ trực tiếp gọi tên, ai tự cảm thấy thực lực không đủ, muốn rời khỏi, hãy nói ngay hiện tại." Nếu cuộc luận đạo này quan trọng như vậy, Đổng A cũng không thực hiện tự đăng ký, mà trực tiếp gọi tên: "Cuộc luận đạo lần này Trương Lâm Xuyên dẫn đội..."
Dưới đài, Trương Lâm Xuyên rất bất đắc dĩ đỡ trán, nói lầm bầm: "Ta cảm thấy áp lực rất lớn."
"Ngươi cảm thấy áp lực rất lớn?" Trên đài, ánh mắt Đổng A đã hướng về hắn ta. Lấy tu vi của cường giả Ngũ phẩm, đừng nói là tiếng lầm bầm, dù chỉ thả cái rắm, ông cũng có thể tìm thấy chủ nhân của cái rắm ngay lập tức.
"Nhưng ta rất có lòng tin!" Trương Lâm Xuyên lập tức nói.
Lúc này Đổng A mới bỏ qua cho hắn ta, tiếp tục đi đọc tên những người khác.
"Trương sư huynh không hổ là Trương sư huynh, ngay cả viện trưởng cũng tán thành ngươi là người đứng đầu Đạo Viện chúng ta!" Hoàng A Trạm rất chân chó nhỏ giọng nịnh nọt ở bên cạnh.
Hôm nay Trương Lâm Xuyên đến Đạo Viện rất trễ, hắn ta dứt khoát không đi đến hàng phía trước, mà đứng chung với đám người Khương Vọng. Có lẽ vì đó mà bị viện trưởng không mấy chú ý, nhưng vẫn gọi hắn ta đầu tiên.
"Nếu Chúc Duy Ngã và Ngụy Nghiễm có thể đi, thì nào đến phiên ta vất vả?" Trương Lâm Xuyên rất tỉnh táo trừng Hoàng A Trạm một cái. Hắn ta không muốn ngày mai bị Ngụy Nghiễm xách đao tìm tới cửa chặt đâu.
Nhưng hắn ta chợt dùng khăn tay che mũi: "Ngươi không tắm rửa bao lâu rồi?"
"Nam tử hán đại trượng phu, há có thể lãng phí thời gian ở việc tắm rửa?" Hoàng A Trạm hiên ngang lẫm liệt, bỗng lại cúi đầu ngửi một chút: "Không có mùi vị gì mà... "
Trương Lâm Xuyên rất ghét bỏ dịch chuyển về phía trước hai bước.
Ngụy Nghiễm là người của binh bộ, không thể tham gia luận đạo giữa các Đạo Viện là chuyện rất bình thường. Nhưng vì sao Chúc Duy Ngã lại không tham gia? Người tai to mặt lớn như vậy, không phải nên xuất hiện chính lúc này sao?
Khương Vọng nghĩ đến liền hỏi: "Vì sao Chúc sư huynh không thể tham gia?"
"À, hình như hắn ta đi đuổi giết Thôn Tâm Nhân Ma rồi." Trương Lâm Xuyên thuận miệng nói.
"!"
"!"