Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 70: Gã không xứng (1)

Chương 70: Gã không xứng (1)


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Thú vị." Khương Vọng cười.
"Đệ sẽ đi sao?" Lăng Hà hỏi.
"Sao lại không đi?" Khương Vọng quay qua nói với An An: "Ca mang muội đi ăn uống miễn phí, thế nào?"
Khương An An rất nghiêm túc gật đầu.
Thế là Lăng Hà sửa sang lại quần áo chính mình, thuận tay mang kiếm lên.
"Ôi!" Khương Vọng ngăn y lại: "Huynh không cần đi theo, cũng đâu phải đi đánh nhau."
Nhận thấy ánh mắt Lăng Hà, Khương Vọng lại bổ sung: "Yên tâm, Phương gia không có ngốc như vậy."
Lăng Hà nghĩ rồi lại nghĩ, thấy cũng có lý, liền đặt kiếm lại, ngồi xếp bằng xuống. Với y mà nói, nếu như không có chuyện gì, y có thể tu luyện cả ngày.
Trong tu luyện có càn khôn, càng tu luyện càng thích thú.

Trên đường đến Vọng Nguyệt Lâu, bỗng nhiên An An ngẫng đầu hỏi: "Phương gia có phải người xấu không?"
"Ồ?" Khương Vọng cảm thấy hơi thú vị mà nhìn nàng: "Sao lại nói vậy?"
"Muội thấy ngay cả Lăng Hà ca ca cũng muốn đánh bọn họ kìa." Khương An An nói.
Khương Vọng nở nụ cười.
Tính cách Lăng Hà như thế, quả thật rất khó biểu hiện địch ý được đối với ai.
"Vậy chúng ta không đi ăn cơm." Khương An An lại nói.
"Không được, phải đi ăn, còn phải ăn thật phong cách, ăn thật chuẩn mực." Khương Vọng cố ý nói: "Ăn cho người xấu nghèo túng chính là làm việc tốt, hiểu chưa?"
Khương An An cắn ngón cái, như đang nghĩ gì đó, gật đầu một cái.
"Này~!"
"Không được cắn ngón tay!"
Thành Vọng Giang có một cái Vọng Giang Lâu, cách cục cao thâm, gần xa nghe tiếng. Trong thành Phong Lâm, có một cái lâu tên tương tự là Vọng Nguyệt Lâu, nhưng lại kém xa.
Lâu này cũng không cao, chỉ có ba tầng. Lại mang tên “Vọng Nguyệt”, khó tránh không xứng với tên, khiến người khác chê cười.
Nhưng thức ăn trong lâu này lại thơm ngon hiếm thấy, vậy nên có sinh ý khá tốt trong thành Phong Lâm.
Khương Vọng bế Khương An An đi vào Vọng Nguyệt Lâu, rồi được hạ nhân Phương gia dẫn đến bên trong phòng.
Một người đàn ông trung niên, khí chất uể oải, khuôn mặt cũng tính là nho nhã đứng dậy nghênh đón: "Hiền chất!"
Ánh mắt rơi trên người An An, nụ cười của lão ta càng thêm thân thiết: "Đây chính là lệnh muội? Thật là đáng yêu."
Khương Vọng đã từng gặp qua Phương Trạch Hậu, lúc trước, khi hắn vẫn còn thân thiết với Phương Bằng Cử, Phương Trạch Hậu không chỉ mời bọn họ ăn cơm một lần. Lúc đó Phương Trạch Hậu đối với cháu trai của mình vẫn là bộ dáng vô cùng giữ gìn, gửi gắm kỳ vọng. Sau khi Phương Bằng Cử chết, bởi vì chết không vẻ vang, Phương gia cũng không ai chịu ra mặt an táng gã.
Khương Vọng cũng không nguyện ý làm hiền chất của lão ta, chào hỏi nói: "Chào ngài, Phương tộc trưởng."
"Còn chưa, còn chưa phải đâu." Phương Trạch Hậu hơi cười, đón lấy liền xua tay, lấy ra một chuỗi kim châu từ phía dưới người, đưa cho Khương An An: "Lần đầu gặp gỡ, bá bá tặng cho con một món lễ vật!"
Khương An An quay đi chỗ khác, chôn khuôn mặt nhỏ ở trong ngực Khương Vọng. Trong lòng của nàng, sớm đã cho rằng đây là một người xấu, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với lão ta.
Khương Vọng vừa đặt Khương An An xuống ghế, vừa nói: "Trẻ con sợ người lạ, chưa thấy chuyện đời. Lễ vật thì thôi đi, Phương viên ngoại đừng ngại nói thẳng, lần này muốn gặp mặt ta là có chuyện gì?"
Phương Trạch Hậu quyên tiền mua một chức Viên Ngoại Lang, quả thực có chức quan trên người. Tiếng “Viên Ngoại” này cũng không đường đột.
"Không vội, không vội." Trên mặt Phương Trạch Hậu không chút lúng túng, khua tay bảo hạ nhân thu hồi chuỗi kim châu, sau đó nói: "Trước nếm thử thức ăn nơi này, gà lá sen."
Từ sớm Khương An An đã hạ quyết tâm ăn sạt nghiệp người xấu này, nhưng khi chuẩn bị động tay lại bị Khương Vọng ngăn lại. Khương Vọng duỗi đũa ra, lần lượt nếm thử thức ăn trên bàn một miếng, nhấm nháp một lát, mới chọn mấy đĩa thức ăn đặt trước mặt An An.
"Ca ca thử qua cho muội rồi, mấy món này mùi vị ngon nhất."
Khương An An vốn định trách cứ mấy câu, nhưng mùi hương của món gà lá sen xộc thẳng lên lỗ mũi, liền cũng không rảnh để tránh cứ, chìa tay xé một cái đùi gà gặm lấy.
Dáng vẻ Phương Trạch Hậu luôn tươi cười thân thiết, giống như không chút chú ý đến sự đề phòng của Khương Vọng.
"Tình cảm huynh muội thật tốt." Lão ta tán thưởng.
"Gắng sức nuôi thôi." Khương Vọng tùy ý qua loa một câu.
Khương An An hơi cáu hắn, nhưng miệng đang bận việc nên không nói ra, chỉ tức giận cắn một cái cánh gà.
Khương Vọng không để ý, tiếp tục hỏi: "Lần này viên ngoại tìm ta là…"
Bỗng nhiên, Phương Trạch Hậu thở dài, nét mặt cũng trở nên nặng nề: "Chuyện Bằng Cử, Chúng ta Phương gia thiếu hiền chất một lời xin lỗi."
Liên quan tới Phương Bằng Cử, Khương Vọng lại không thể không nghiêm túc. Không kể đến chuyện xảy ra như thế nào, Phương Bằng Cử đã chết, thì ân oán cũng hết, hắn không muốn, cũng không cần thiết sau khi Phương Bằng Cử đã chết mà vẫn không buông tha cho bài vị của gã.
"Đều đã qua." Khương Vọng nói.
"Mặc dù hiền chất nói như vậy, nhưng Phương gia ta cũng không thể không làm rõ." Phương Trạch Hậu đẩy một cái rương nhỏ ở trên bàn tới: "Đây là trăm lượng vàng ròng, tặng hiền chất để bày tỏ áy náy."
"Chuyện của Phương Bằng Cử thì tự gã đã chịu trách nhiệm rồi." Khương Vọng không có tâm trạng tiếp tục quanh co, hắn không thèm nhìn cái rương vàng kia chút nào: "Ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."
Phương Trạch Hậu gật đầu: "Bằng Cử từng là hi vọng của Phương gia chúng ta, tiền đồ không thể đo lường. Nó bị hiền chất giết chết trong trận Tử Đấu, tuy nói là tự làm tự chịu, nhưng Phương gia ta không có vì vậy mà đến tìm con gây phiền phức, đúng không?"
"Đúng vậy." Đây là sự thật, Khương Vọng không phải phủ nhận.
"Hiện tại, bá phụ có một việc nhờ con."
Khương Vọng nhìn lão, ra hiệu nói tiếp.
Phương Trạch Hậu nói: "Sau khi Bằng Cử chết, người trẻ tuổi của đời sau Phương gia chúng ta lại chỉ còn Hạc Linh coi như có thể nhận bồi dưỡng. Ta cũng chỉ có thể nén lại đau thương, đem sự quan tâm đối với Bằng Cử đều đặt trên người Hạc Linh. Nó cũng rất có gắng, rất nỗ lực tu luyện, thậm chí tu vi còn vượt qua con. Nhưng…”
Lông mày Khương Vọng nhướn lên, biết chỗ quan trọng đến rồi.
"Trước đó nó đánh một trận với con, niềm tin tan vỡ, cả người sụp đổ. Tự giam mình trong phòng, ngày ngày mượn rượu giải sầu. Cứ thế mãi, ta lo lắng nó… cứ vậy thành phế nhân." Nói đến đây, cho dù là dạng lão hồ ly như Phương Trạch Hậu, giọng nói cũng hơi run rẩy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất