Chương 71: Gã không xứng (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đó dù sao cũng là đích tử duy nhất của lão.
"Cho nên?" Khương Vọng hỏi.
"Lời này có chút khó mà mở miệng." Phương Trạch Hậu nói: "Nhưng bá phụ vẫn dày mặt hi vọng, con có thể đi nhận sai với Hạc Linh, nói trong quyết đấu có dùng… dùng thủ đoạn mờ ám, giúp nó nhặt lại niềm tin."
Khương Vọng quả thực rất muốn cười: "Việc chưa từng làm qua, muốn ta nhận thế nào?"
"Không nhận không, không nhận không!" Phương Trạch Hậu liên tục nói: "Sau khi chuyện thành, trừ cái rương vàng ròng này, ta còn có trăm lượng vàng ròng dâng tặng! Con chỉ cần giả vờ cúi đầu một lần mà thôi…"
Khương Vọng cong tay gõ gõ rương vàng, hoàn toàn bật cười: "Phương gia cũng có người tu hành. Ta nhớ được Phương lão gia là tu sĩ Bát phẩm Chu Thiên Cảnh? Những thứ gọi là vàng bạc này, đối với người tu hành mà nói có ý nghĩa gì sao?"
Ngón tay đặt trên rương nhỏ, nhẹ nhàng đẩy nó về.
Ngay lập tức, Phương Trạch Hậu lại móc ra một cái hộp gấm từ trong ngực, cẩn thận mở ra, đặt trước mặt Khương Vọng.
Đạo nguyên trong hộp gấm dao động, dường như lập tức thu hút ánh mắt của Khương Vọng.
"Đây là một viên Đạo Nguyên Thạch. Đối với người tu hành mà nói, ta nghĩ chắc cũng có ý nghĩa." Biểu hiện của Phương Trạch Hậu rất thành khẩn: "Chỉ cần hơi cúi đầu một chút, nó chính là của con."
Đương nhiên, viên Đạo Nguyên Thạch có ý nghĩa! So với vàng bạc châu báu phàm tục, Đạo Nguyên Thạch mới là đồng tiền chắc chắn của người tu hành, tức có thể phụ trợ tu hành, cũng có thể tùy thời dùng để bổ sung tiêu hao. Mà viên Đạo Nguyên Thạch trước mắt chưa bị dùng qua, phân lượng no đủ, chứa đựng đầy đủ một trăm viên đạo nguyên.
Với Khương Vọng mà nói, chỉ cần hấp thu viên Đạo Nguyên Thạch này, dường như hắn lập tức liền đạt tới tiêu chuẩn đặt nền móng!
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Phương Hạc Linh có thể đặt nền móng nhanh như vậy, thậm chí đã gần hoàn thành tuần hoàn tiểu chu thiên.
Nhưng, Khương Vọng chỉ là nhẹ nhàng đóng nắp hộp: "Có lẽ đúng như lời ngài nói, cái cúi đầu của ta không đáng một đồng."
Hắn lại đẩy hộp gấm trở về: "Nhưng Phương Hạc Linh không xứng."
Người luôn bị gây hấn là hắn, bị ép nghênh chiến cũng là hắn. Đạo lý nào bắt hắn phải xin lỗi? Thua cuộc, sụp đổ, trách được ai? Chẳng lẽ người yếu thì luôn luôn là chính nghĩa, ngươi yếu là ngươi có lý sao?
Đạo Nguyên Thạch rất quan trọng, nhưng đạo lý quan trọng hơn.
"Không vì chính mình, cũng vì muội muội của con suy tính một chút." Phương Trạch Hậu chậm rãi nói: "Nó còn đọc sách ở tư thục đó?"
Lúc này Khương An An vẫn đang hai tay bận rộn, cắm đầu ăn, gặm đến miệng dính đầy mỡ. Mơ hồ không biết mấy người lớn đang nói chuyện gì.
Lập tức, ánh mắt Khương Vọng nhíu chặt, lần đầu tiên trong mắt hắn toát lên sát ý.
Phương Trạch Hậu gắng sức nhìn thẳng hắn, lại có một loại kích động muốn nhảy cửa sổ mà chạy. Lúc này lão mới nhận ra thiếu niên trước mắt hoàn toàn khác biệt với con trai của lão, tuyệt đối không phải cây non yếu đuối nuôi dưỡng trong nhà ấm. Mà là dã thú mạnh mẽ đã trải qua mưa gió, đấu tranh với sống chết!
"Ha ha." Khương Vọng chợt cười to mấy tiếng, đứng dậy ôm lấy Khương An An: "Không ăn nữa, chúng ta về nhà."
Dù trong lòng đang có suy nghĩ gì thì hắn cũng sẽ không ra tay với người khác trước mặt Khương An An, sẽ không đặt Khương An An vào nguy hiểm.
“Ô… ô…” Khương An An khó khăn nuốt thịt trong miệng xuống, người đã trên thân Khương Vọng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
"Coi như ta… xin con!" Phương Trạch Hậu đứng ở phía sau cố chấp lên tiếng.
Nhưng Khương Vọng đã ôm muội muội đẩy cửa đi ra ngoài, không dừng lại.
…
Sau khi Khương Vọng đi, bức tường phía sau Phương Trạch Hậu mở ra một cánh cửa ngầm, Phương Hạc Linh bị trói trên ghế ngã ra với một loại tư thế cực kỳ nhục nhã.
Vọng Nguyệt Lâu vốn là sản nghiệp của Phương gia, cho nên lúc trước Phương Bằng Cử mới chọn chỗ này để hãm hại Khương Vọng.
Phương Trạch Hậu nâng nâng tay, để cung phụng của Phương gia giúp Phương Hạc Linh giải trừ lệnh cấm khẩu, đồng thời cởi dây trói cho gã.
Nhưng Phương Hạc Linh không hề cử động, cả người gã mềm nhũn như một vũng bùn, xụi lơ ở trên ghế.
Hóa ra lúc trước gã vẫn luôn theo dõi đoạn đối thoại trong phòng này nhưng vừa không thể nói cũng chẳng thể động đậy.
"Như ngươi đã thấy." Phương Trạch Hậu nói: "Hắn dựa vào thực lực để đánh bại ngươi, không hề sử dụng mưu ma chước quỷ. Giữa ngươi và Khương Vọng chênh lệch rất lớn, chỉ là ngươi không hề nhận ra mà thôi."
Phương Hạc Linh không nói gì, nhưng ánh mắt gã nhìn phụ thân, như mang theo một tia cầu xin... đó là đang nói, cầu xin người, đừng nói nữa!
"Như ngươi đã thấy, phụ thân ngươi vì ngươi mà mất hết mặt mũi." Phương Trạch Hậu nói tiếp.
Phương Hạc Linh hạ mắt xuống, ánh sáng trong mắt tan rã.
Phương Trạch Hậu đi đến trước mặt gã, đưa tay đỡ lấy mặt gã, khiến gã đối mặt với lão ta.
"Như ngươi đã thấy, Phương gia chúng ta bởi vì ngươi mà bị người ta xem thường!" Phương Trạch Hậu nói.
Phương Hạc Linh rơi nước mắt, gã nâng tay chùi đi, thậm chí muốn thu nước mắt về nhưng lại hoàn toàn vô lực. Gã căn bản không có cách nào ngăn cản bản thân yếu đuối như một con chó.
Giọng nói của Phương Trạch Hậu vẫn tiếp tục vang lên: "Ta vì ngươi mà áp chế tài nguyên của biểu ca ngươi. Ta vì ngươi mà bỏ ra bao nhiêu lợi ích, chỉ để cho ngươi tranh thủ một cơ hội trở thành đệ tử nội viện. Ta vì ngươi mà bất cứ ủy khuất nào cũng có thể nhịn. Còn ngươi thì thế nào? ! Ngươi ở trước mắt của bao nhiêu người, trở thành trò cười của cả Thành Phong Lâm, bây giờ lại cam chịu trở thành phế vật. Khiến cho Phương Trạch Hậu ta cũng biến thành trò cười!"
"Con cũng không muốn, con cũng không muốn như vậy..." Phương Hạc Linh vừa lắc đầu rơi lệ vừa nói ngắt quãng, rồi sau đó rốt cuộc đứng lên hô to: "Con không muốn như vậy!"
"Vậy thì chứng minh cho ta xem!" Phương Trạch Hậu rống to!
Người đàn ông trung niên này là người nắm giữ quyền cao của Phương gia, lão buông lỏng tay.
Tay lão ta đổi thành ôm lấy mặt của Phương Hạc Linh, nói chậm rãi: "Vậy hãy chứng minh cho ta xem... Con của ta."
...