Chương 73: An An, An An (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Gì cơ? Gian lận? Trốn học? Lại còn không chịu nghe lời?”
Bên trong trường tư thục Minh Đức, Khương Vọng nghe mà vừa sợ vừa giận.
Sở dĩ hôm qua nghe An An nói tiên sinh của nàng muốn gặp phụ huynh thì hắn liền cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Bởi vì hắn nghĩ đến sự uy hiếp của Phương Trạch Hậu.
Nếu như Phương gia giở một số thủ đoạn nhỏ, ví dụ như sử dụng quan hệ khiến cho An An bị trường tư thục đuổi học thì quả thực hắn không có biện pháp nào cả.
Thậm chí hắn đã chuẩn bị bỏ tiền ra để mời gia sư cho An An.
Nhưng hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ, lý do mà tiên sinh của Khương An An muốn gặp hắn lại thật ra chỉ vì Khương An An có biểu hiện không tốt.
Khương Vọng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Khi tiên sinh dạy học, phạt dùng thước đánh tay chân, phạt đứng, phạt chép sách, đều là chuyện thường xảy ra. Chưa từng có học sinh nào mà tiên sinh không có biện pháp dạy dỗ. Không thấy Khương Vọng hắn sau khi bái nhập Đạo Viện còn bị Tiêu mặt sắt bắt đi chép kinh sao?
Học sinh quá quắt lắm thì mới có thể bị tiên sinh yêu cầu mời phụ huynh đến nói chuyện.
“Ngươi nhìn đi.” Lão tiên sinh của Minh Đức đường ném tới một chồng vở, nói: “Ta phạt nàng chép một ngàn chữ, ngươi xem nàng chép cái gì?”
Khương Vọng đưa hai tay ra nhận lấy, nhìn một chút, đang định nói có vấn đề gì đâu, nội dung trong đó chính xác là một ngàn chữ mà. Nhưng mà hắn nhanh phản ứng lại, nội dung quả thật không sai nhưng mà lại có hơn bảy tám loại nét bút.
Nói cách khác là ngay cả khi bị tiên sinh phạt chép chữ, Khương An An cũng gian lận để hoàn thành.
Khương Vọng chỉ muốn che đôi mắt của mình lại, mắt không thấy tim sẽ không đau. Lúc hắn bị Tiêu mặt sắt phạt chép kinh văn một trăm lần cũng không dám nhờ người khác giúp đỡ, mà là tự mình đàng hoàng chép từng chữ một, thức trắng biết bao nhiêu đêm.
Thế mà làm thế nào nhóc con Khương An An này lại có suy nghĩ nhanh nhạy như vậy đây?
“Nàng còn gian lận trong thi cử nữa sao?” Khương Vọng run rẩy hỏi.
“Lúc thi nàng giúp người ta chép đáp án, vừa lúc bị ta bắt được.” Lão tiên sinh nói tới đây, thoáng cao giọng nói: “Bài thi của nàng còn chưa đạt đâu! Tự tin ở đâu ra vậy!”
Khương An An đứng bên cạnh cúi cái đầu nhỏ xuống, bày ra bộ dáng bị mắng đáng thương, nhưng đôi mắt to lại len lén liếc nhìn vẻ mặt của Khương Vọng. Mỗi khi thấy Khương Vọng nhìn qua thì nàng liền lập tức thu lại ánh mắt.
Trong phòng còn có một cô bé, lúc này đang tùy tiện ngồi dựa vào ghế bên cạnh tự chơi đùa với ngón tay. Đoán chừng chính là vị bạn học nhờ Khương An An chép đáp án hộ kia rồi… Thái độ như vậy cũng có chút quá kiêu ngạo rồi!
Dáng vẻ của nàng cũng thật xinh xắn, da trắng nõn nà, mặt mày tinh xảo, mặc dù chưa nảy nở nhưng đã có thể thấy được sẽ là một mỹ nhân trong tương lai. Chỉ là cái mũi nhỏ hếch lên quá cao lộ vẻ quá mức kiêu ngạo. Những thứ mang trên người đều là những đồ vật có giá trị không nhỏ, hiển nhiên là bộ dáng của một hỗn thế tiểu ma nữ.
Cũng đúng… Một người có thể trông chờ Khương An An đến bài của mình còn làm chẳng tốt đến giúp gian lận thì có thể là một đứa bé ngoan yêu thích chuyện học hành sao?
Khương Vọng tự nói với mình phải bình tĩnh, muội muội của hắn, hướng nội văn tĩnh, biết điều đáng yêu, nhất định là có gì đó gây hiểu nhầm rồi… Hiểu nhầm cái quỷ á! Bằng chứng vững như núi đây này!
Khương Vọng một phát bắt lấy Khương An An, quay người đi ra ngoài, nói: “Theo ta về nhà!”
Thứ gọi là huynh trưởng như cha, con hư tại cha. Hắn quyết định hôm nay sẽ thể hiện một chút uy nghiêm của huynh trưởng. Làm thế nào mà một cô bé nhút nhát lúc ban đầu, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi liền biến thành bộ dáng như vậy? Hắn quyết định phải đánh nàng một trận nên thân, ít nhất cũng phải đánh mười roi, nhưng mà bị đánh ở học đường thì mất mặt quá, cho nên muốn mang nàng về nhà đánh.
Ừm…Đánh ba cái cũng được, ba cái cũng đủ ác độc rồi, sẽ khiển nàng đau nhức rất lâu.
Lúc này hỗn thế tiểu ma nữ kia còn nhảy dựng lên vẫy vẫy tay, giọng giòn giã nói: “An An, hẹn gặp lại!”
Khương An An bị Khương Vọng một tay kéo ra ngoài, nàng đã sớm nhận ra điều không ổn, sớm đã vâng lời. Lúc nghe thấy lời bạn nói, một cái tay múp míp khác định vung lên đáp lời thì…
Khương Vọng dùng sức kéo Khương An An, cắt ngang đoạn chia ly tình cảm này.
Ra khỏi Minh Đức đường không xa, đi dọc theo đường Huyền Vũ về phía nam, chỉ có thể đi ngang qua tiệm thịt dê.
Lúc ngửi thấy mùi thơm của thịt dê, Khương An An cố ý khụ một tiếng. Trước kia chỉ cần một ánh mắt của nàng, thậm chí chỉ cần hít hít cái mũi, Khương Vọng liền sẽ dừng lại, dẫn nàng vào trong.
Nhưng hôm nay Khương Vọng lại kéo nàng một đường đi thẳng.
Khương An An hiểu rõ, ca ca đã giận thật rồi.
Phía trước rẽ trái, đi vào đường lớn Thanh Mộc, đi về hướng Đông theo đường lớn Thanh Mộc, đến cuối đường chính là ngõ Phi Mã. Trong ngõ Phi Mã có nhà của bọn họ.
“Ca…” Khương An An hô.
Nhưng Khương Vọng không lên tiếng.
“Ca…” Khương An An nhẹ nhàng lắc lắc tay Khương Vọng.
Từ trong lỗ mũi, Khương Vọng hừ ra một tiếng, tỏ vẻ mình rất lạnh lùng.
Lúc này vừa lúc đi đến trước cửa nhà, Khương An An nịnh nọt nói: “Ca, để muội mở cửa cho, muội có mang theo chìa khóa.”
Khương Vọng tự mở khóa, đẩy cánh cửa ra, buông lỏng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay An An ra, giọng nói cũng cố ý thêm vào một chút lạnh lẽo: “Vào.”
Hắn không thể để cho Khương An An lừa dối bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng được, lúc một đứa nhỏ bốn năm tuổi, chính là lúc hình thành tính cách, chắc chắn phải cho nàng một bài học.
Bàn tay nhỏ bé của Khương An An lại cố gắng muốn nắm lấy tay Khương Vọng, nhưng thấy Khương Vọng quả thật không muốn lại nắm lấy tay nàng nữa nên chán nản rũ tay xuống.
Bỗng nàng nghĩ tới chuyện gì đó, lên tinh thần, thoáng cái đã chạy về phía trước.
Khương Vọng đi theo vào phòng ngủ, chỉ thấy Khương An An chạy thẳng đến chiếc giường nhỏ của nàng.
Khương Vọng đang muốn quát bảo nàng dừng lại.
Thường ngày chỉ cần Khương An An không muốn làm chuyện gì, chỉ cần nhảy lên giường, hô một tiếng: “Ui chao muội buồn ngủ quá, muội ngủ đây.” Liền có thể ung dung lừa gạt qua cửa.
Nhưng Khương An An đột nhiên cúi người, cơ thể nho nhỏ thoáng cái liền chui xuống dưới giường.